Giọng hắn ta nhàn nhạt:
“Ta đã đánh ngất nàng.”
“Cái gì!?”
“Nàng hít phải xuân dược trong khố phòng.”
Nghe vậy Giang Lan Khê chột dạ, cúi mắt xuống.
Tạ Cẩn hơi cau mày:
“Người có mặt khi ấy không ít, vì sao chỉ có Tri Ý…”
Tạ Hiến Ninh nghiêng mắt nhìn hắn, khóe môi khẽ cong thành đường cung đẹp đẽ,
“Tri Ý… có thai rồi.”
19
Ta tỉnh lại thì đã là trưa hôm sau.
Nghe Tạ Hiến Ninh kể lại chuyện đêm qua, ta vui mừng ôm lấy bụng mình, đứa trẻ này đến thật đúng lúc.
Chỉ tiếc là ta không tận mắt nhìn thấy vẻ mặt đặc sắc của Tạ Cẩn khi nghe tin.
Chỉ nghe Tạ Hiến Ninh nói, Tạ Cẩn như bị ngọn núi lớn đè sập, ngã ngồi xuống đất, thậm chí không dám vào nội thất nhìn ta lấy một cái.
Sau đó, là Giang Lan Khê dìu hắn rời đi.
Ta che mặt khẽ cười.
Ngày trước là Tạ Cẩn vì Giang Lan Khê mà giữ thân, tìm kẻ khác thay hắn viên phòng, còn nay ta thật sự mang thai, hắn lại không chấp nhận nổi.
Nghe tin ta đã tỉnh, Giang Lan Khê giống như đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, hùng hổ đến tìm ta, ném xuống một tờ hưu thư.
“Ngươi ký đi. Ngươi với Tạ Cẩn sớm đã hữu danh vô thực, sau khi hòa ly, ba người chúng ta đều sẽ sống dễ chịu hơn.”
Ta nhặt hưu thư lên xem kỹ, nét chữ quả thật là của Tạ Cẩn, trên đó còn có ấn chương của Tạ mẫu.
Điều này đúng là giúp ta tiết kiệm không ít phiền phức.
Giang Lan Khê đi tới bên cạnh ta:
“Ngươi yên tâm, đây là chính tay Tạ Cẩn ký. Hôm đó hắn quỳ xuống cầu xin ta đừng rời đi, ta liền nói, để hắn hòa ly với ngươi thì ta sẽ không đi nữa.”
“Ngươi đoán xem Tạ Cẩn làm thế nào?”
Giang Lan Khê cười nhạo:
“Hắn đó, không hề do dự, lập tức viết ra một tờ hưu thư đưa cho ta xem, cầu ta đừng bỏ hắn.”
Ta chỉ bình thản nhìn nàng ta.
Giang Lan Khê cười đủ rồi, lại tiếp tục nói:
“Chỉ là ta cảm thấy nếu để các ngươi trực tiếp hòa ly thì quá vô vị nên ta giữ lại hưu thư này, đợi đến một ngày thích hợp mới để nó phát huy tác dụng.”
Giang Lan Khê nhìn chằm chằm ta:
“Ta biết, ngươi sớm đã muốn hòa ly rồi phải không, chỉ là không nỡ bỏ trà trang của ngươi. Nay ngươi có thai, thời cơ đã đến.”
Ta đặt hưu thư xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng ta:
“Làm vậy, với ngươi có lợi gì?”
“Ta yêu Tạ Cẩn, tự nhiên phải khiến hắn hoàn toàn thuộc về ta. Các ngươi hòa ly, đối với ta chẳng gì tốt bằng.”
Ta nhạt nhẽo cười, ta biết, nàng ta đang nói dối.
Nhưng ta vẫn ký tên trên hưu thư.
“Như ngươi mong muốn.”
Ta thấy trên mặt Giang Lan Khê hiện lên niềm vui sướng không kìm nén được, nàng ta siết c.h.ặ.t hưu thư, cười lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trà trang! Trà trang là của ta rồi!”
“Ngày đó ngươi nhất quyết không cho ta ở lại, phải đuổi ta đi. Vậy thì ta cũng sẽ đoạt hết mọi thứ của ngươi, Tạ Cẩn hay trà trang, ta đều muốn.”
Giang Lan Khê lau đi giọt lệ vui sướng nơi khóe mắt, chỉ thẳng vào ta, vẻ mặt bình thản như nước, mỉa mai:
“Đừng dùng ánh mắt cao cao tại thượng đó nhìn ta nữa! Ngươi tưởng hòa ly rồi ngươi sẽ được tự do vui sướng sao? Ngươi sai rồi!”
Giang Lan Khê chỉ vào bụng ta, giọng the thé chói tai:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Đứa trẻ trong bụng ngươi, căn bản không phải cốt nhục của Tạ gia!”
Ta cụp mắt, trách nào nàng ta nhiều lần dò xét ta và Tạ Hiến Ninh, nàng ta muốn xác nhận ta có tư tình với Tạ Hiến Ninh không, muốn chắc chắn đứa trẻ của ta có phải là cốt nhục Tạ gia hay không.
Ta bình thản nhìn nàng ta, đợi nàng ta cười đủ, mới nhẹ giọng mở miệng:
“Ai nói đứa trẻ trong bụng ta không phải cốt nhục của Tạ gia?”
“Ngươi còn chưa rõ sao, Tạ Cẩn vì ta mà giữ thân, đêm đêm hoan hảo với ngươi, chỉ là gã mã phu thô bỉ kia thôi!”
“Nhưng đêm đó, Tạ Cẩn lại nghỉ lại trong phòng ta.”
Đêm say rượu ấy, ngay cả chính Tạ Cẩn cũng tưởng đã cùng ta qua một đêm.
Giang Lan Khê cũng vì chuyện đó mà gây khó dễ với ta trước mặt Tạ mẫu, nàng ta hẳn không có mười phần chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng ta không phải của Tạ Cẩn.
“Ngươi không thể có con của hắn…”
Giang Lan Khê vừa nói ra đã biết mình lỡ lời, vội vàng chuyển đề tài:
“Ngươi đừng vọng tưởng mạnh miệng nữa, đợi đến khi đứa trẻ sinh ra, chỉ cần nhỏ m.á.u nghiệm thân sẽ rõ ràng.”
Ta nheo mắt, khóe môi hơi nhếch lên.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Ba năm ta chậm mãi không thể có thai, không phải do tràng hạt xạ hương của Tạ mẫu.
Mà là vì Tạ Cẩn… không được.
20
Giang Lan Khê mang hưu thư đến tìm Tạ mẫu, bà mẫu cùng nhi tức không đợi Tạ Cẩn hay biết liền đi tìm quan gia công chứng.
Đợi đến khi Tạ Cẩn từ tửu quán say khướt trở về, chỉ nhìn thấy trên bàn là tờ hưu thư chính tay hắn viết năm nào, mà trên đó rõ ràng có chữ ký của ta.
Tạ Cẩn bỗng phát điên.
Hắn lao ra ngoài, chạy đến tiểu viện nơi ta từng ở nhưng trong viện vắng lặng, không có bóng người.
Hắn đẩy cửa phòng, đồ đạc bên trong không thiếu thứ gì, chỉ thiếu mình ta.
Chiếc vòng bạc xe chỉ, quà cưới Tạ Cẩn từng tặng ta, cũng lặng lẽ nằm trong hòm trang sức.
Trước kia ta cũng từng giận hắn, giả vờ thu dọn đồ trở về nhà mẹ đẻ, chiếc vòng bạc ấy là vật quý giá nhất của ta, ta cũng đều mang theo.
Nhưng lần này, ta chẳng mang đi thứ gì.
Tim Tạ Cẩn chợt trống rỗng như thể có thứ quan trọng đang tuột khỏi kẽ tay, mà hắn chẳng giữ được gì.
Giang Lan Khê cầm đèn lồng tìm đến hắn, trên mặt không giấu được vẻ hân hoan:
“Cẩn lang, Thôi Tri Ý đã ký hưu thư rồi, từ nay về sau chúng ta có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.”
Tạ Cẩn mặt mày xám như tro, không nhúc nhích.
Giang Lan Khê lại nói:
“Cẩn lang, không chỉ vậy, ta đã tìm quan gia công chứng, trà trang là của chúng ta rồi, chúng ta sẽ không còn phải nhìn sắc mặt người khác nữa.”
“Câm miệng!”
Tạ Cẩn bất ngờ hất tay nàng ta ra, đôi mắt đen ngòm tràn ngập giận dữ:
“Trong mắt nàng chỉ có trà trang thôi sao?”