Thôi Tri Ý

Chương 16



Giang Lan Khê sững sờ, đây là lần đầu tiên Tạ Cẩn nổi giận với nàng ta. 

 

Dù ngày trước nàng ta từng giả mang thai để tranh sủng, Tạ Cẩn cũng chẳng nỡ nặng lời. 

 

Nhưng lúc này hắn thật sự giận dữ rồi.

 

Điều khiến Giang Lan Khê khó chấp nhận nhất chính là, Tạ Cẩn giận nàng ta… lại vì Thôi Tri Ý rời đi.

 

Vậy nàng ta tính là gì? 

 

Là món đồ tiêu khiển cho hai phu thê họ sau bữa cơm thôi sao!

 

Giang Lan Khê siết c.h.ặ.t lồng đèn:

 

“Ta đều là vì chàng! Huống hồ, chuyện tìm người thay viên phòng cũng là chàng đồng ý, giờ chàng lại giả bộ thuần tình cho ai xem?”

 

“Nhưng ta chưa từng nghĩ sẽ hòa ly với Tri Ý!”

 

Không đợi Giang Lan Khê nói thêm, Tạ Cẩn bất ngờ cầm lấy vòng bạc xe chỉ, liều lĩnh lao ra ngoài.

 

Hắn chỉ muốn tìm ta nhưng không biết đi đâu, đành lục soát từng nhà suốt một đêm.

 

Đến khi trời tờ mờ sáng, giày gấm của Tạ Cẩn lấm đầy bùn đất, cổ họng toàn mùi m.á.u, hắn mới tìm đến trang viên ngoại ô của Tạ Hiến Ninh. 

 

Trước cửa trang viên đỗ một cỗ xe ngựa, khung xe treo chuông bạc khắc hoa lê trắng.

 

Đồng tử Tạ Cẩn co rút, trong mắt lóe sáng, hắn loạng choạng xô cửa lớn gọi tên ta trong sân.

 

Trong đêm mờ mịt, chỉ có một gian phòng sáng đèn, lờ mờ thấy bóng dáng thiếu nữ in trên song cửa sổ.

 

“Tri Ý… Tri Ý!”

 

Tạ Cẩn như mất rồi lại được, vui mừng như đứa trẻ, hắn lao tới muốn đẩy cửa nhưng ngay khoảnh khắc ấy, cánh cửa lại tự mở ra.

 

Tạ Cẩn say rượu lại mệt lả sau một đêm, cả người mất sức, suýt ngã ngồi xuống đất, may mà kịp bám lấy khung cửa mới đứng vững. 

 

Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn sững người, đến cả sống lưng khom xuống cũng quên dựng thẳng.

 

Người mở cửa không ai khác, chính là huynh trưởng của hắn, Tạ Hiến Ninh.

 

Tạ Hiến Ninh khoác áo ngủ lỏng lẻo, nơi xương quai xanh lộ ra treo một miếng ngọc bội, ánh sáng ấm áp nhu hòa.

 

Tạ Cẩn nhận ra nó hơn ai hết. 

 

Đó chính là ngọc bội mà thê tử hắn từng đeo bên mình dưỡng ấm suốt mười mấy năm, là ngọc bội nàng đã đánh mất ba năm trước. 

 

Giờ đây ngọc bội ấy lại đặt trên da thịt Tạ Hiến Ninh, những hoa văn mây trên đó đã bị mài nhạt bởi bàn tay ngày ngày vuốt ve.

 

Trong đầu Tạ Cẩn thoáng qua vô số hình ảnh, nghĩ đến việc Tạ Hiến Ninh ngày ngày mân mê ngọc bội, đêm đêm tưởng nhớ thèm khát thê tử của hắn.

 

Dây cung trong đầu Tạ Cẩn rầm rập đứt phựt, hắn mất khống chế gầm rú:

 

“Tạ Hiến Ninh!”

 

Đây là lần đầu tiên Tạ Cẩn gọi thẳng tên Tạ Hiến Ninh. 

 

Người mà hắn vẫn luôn tôn kính nhất, giờ đây lại trở thành kẻ hắn hận thấu xương.

 

“Tri Ý đâu! Ngươi đã làm gì nàng rồi!?”

 

Tạ Hiến Ninh tựa cửa, ánh mắt lạnh nhạt, lười biếng nói:

 

“Tri Ý đã tái giá theo ta, giờ đây ngươi nên gọi nàng một tiếng… tẩu tẩu.”

 

21

 

Giọng nói của Tạ Hiến Ninh như một tiếng sét, nện cho Tạ Cẩn tan tác, bên tai ù vang. 

 

Hắn run rẩy dữ dội:

 

“Ngươi nói gì!”

 

Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn lại vừa khéo rơi xuống chiếc yếm đỏ treo trên bình phong sau lưng Tạ Hiến Ninh, trên đó thêu cành lê dưới ánh trăng.

 

Khoảnh khắc ấy, men rượu trong người Tạ Cẩn tan biến, hắn hoàn toàn mất hết lý trí, điên cuồng vung nắm đ.ấ.m lao về phía Tạ Hiến Ninh. 

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Khớp tay trắng bệch, nắm đ.ấ.m nện thẳng vào khóe môi hắn:

 

“Ngươi sao dám chạm vào nàng! Nàng là thê tử của ta!”

 

Tạ Hiến Ninh không né tránh, để mặc cho cú đ.ấ.m rơi xuống môi, để lại vết bầm xanh tím.

 

Còn Tạ Cẩn dốc toàn lực, thân hình loạng choạng ngã ngồi trên đất, trán va vào khung cửa nhọn cạo ra vết m.á.u, cũng nhờ thế mà tỉnh táo lại đôi chút.

 

Tạ Hiến Ninh không tức giận, ung dung lau vết m.á.u nơi khóe môi, hờ hững nhìn hắn:

 

“Cú đ.ấ.m này coi như trả lại cho ngươi, chúng ta hai bên thanh toán xong.”

 

Đôi mắt Tạ Cẩn đỏ ngầu, những ngón tay bấu sâu vào vân gỗ khung cửa:

 

“Ta không cần thanh toán! Ta chỉ cần Tri Ý! Ngoài Tri Ý, cái gì ta cũng có thể cho ngươi.”

 

Tạ Hiến Ninh ném tấm thiệp hỉ trong tay lên người hắn, giọng nói nhàn nhạt nhưng khó giấu nỗi cong môi phơi bày niềm vui:

 

“Hôn lễ định vào mùng sáu tháng sau, nhớ tới uống rượu mừng.”

 

Tấm thiệp hỉ dát vàng sáng chói, đ.â.m nhói tim Tạ Cẩn. 

 

Hắn run rẩy cầm lên, nhìn thấy đôi tên viết sát kề, đôi mắt hắn đỏ thẫm, điên loạn xé nát thành từng mảnh vụn.

 

“Tri Ý là thê tử của ta, nàng yêu ta, nàng vĩnh viễn chỉ có thể là thê tử của ta…”

 

“Tạ Cẩn, giấy hòa ly đã ký, chúng ta chẳng còn quan hệ gì nữa.”

 

Ta khoác áo choàng ngoài của Tạ Hiến Ninh bước tới cửa, tóc xõa lòa xòa trước ngực, trên cổ còn lưu lại vết nước chưa kịp lau khô.

 

Tạ Cẩn nhìn thấy ta, trong mắt lóe lên chút hy vọng:

 

“Tri Ý, nàng đang giận ta đúng không, tất cả đều là giả đúng không? Sao có thể đột nhiên ở cùng Tạ Hiến Ninh, ta biết mà, tất cả đều là giả, đúng không? Chỉ cần nàng nói, ta sẽ tin, ta sẽ cắt đứt tình cảm với Giang Lan Khê, ta chỉ cần nàng thôi, Tri Ý.”

 

Ta nhìn hắn, ánh mắt bình thản, vừa đáng thương lại vừa thương hại:

 

“Tạ Cẩn, ngươi quên rồi sao, là ngươi đẩy ta ra, là ngươi khiến ta phải ngủ bên gối người khác. Từ đầu đến cuối, người thay ngươi động phòng chính là Hiến Ninh.”

 

“Không phải diễn trò, là thật.”

 

Lời ta khiến Tạ Cẩn như rơi vào hầm băng, cũng là nhánh rơm cuối cùng đè gãy hắn.

 

Môi hắn trắng bệch, ký ức trong đầu chợt hiện ra từng đoạn: hắn nhớ lần say rượu xông vào phòng ta, tỉnh dậy thì thấy trên người ta đầy dấu hôn xanh tím; lại nhớ có lần vô tình thấy ta ban ngày vô cớ đổi y phục…

 

Thì ra tất cả đã chẳng thể cứu vãn, chính hắn từng bước một đẩy ta khỏi bên mình.

 

Nước mắt to như hạt đậu rơi xuống mu bàn tay, ánh mắt hắn chất chứa tự giễu, bất lực, đau khổ, hối hận.

 

Đôi tay buông thõng vô lực, ngẩng nhìn gương mặt ta. 

 

Trong khoảnh khắc, hắn như lại thấy lần đầu gặp ta, hôm đó nắng vừa đẹp, gió cũng vừa vặn.

 

Ta mặc váy xanh trong như nước, mặt đỏ ửng, đưa cho hắn một cành lê, nói với hắn:

 

“Nam phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu, ta tên là Tri Ý, còn ngươi thì sao?”

 

Tạ Cẩn quỳ gối trên đất, lưng còng xuống, hèn mọn cầu khẩn, khóe mắt đỏ hoe:

 

“Tri Ý, ta sai rồi…”

 

“Tri Ý.”

 

“Tri Ý…”

 

“Đừng bỏ ta.”

 

Hắn co mình trên nền gạch ẩm ướt, vòng bạc siết sâu vào lòng bàn tay, chẳng biết đau.

 

Tầm mắt bỗng mờ đi, bóng dáng ta cũng càng lúc càng xa. 

 

Tạ Cẩn dụi mắt, nhìn lại thì chỉ còn cánh cửa phòng lạnh lẽo đóng c.h.ặ.t.

 

Môi hắn run run, há miệng nhưng không nói thành lời.

 

Chỉ ôm c.h.ặ.t đôi vòng bạc trong ngực, ánh sáng trong mắt hắn cùng với ngọn nến trong phòng, đồng thời tắt lịm.