Thôi Tri Ý

Chương 3



Mười hai tuổi tòng quân, ba năm lập công lớn, được tướng quân cất nhắc. 

 

Từ đó, hưng thịnh Tạ gia đều đặt trên vai hắn. 

 

Nay đã hai mươi ba tuổi vẫn chưa thành thân.

 

Người ngoài nói hắn vì gánh vác gia sự thay phụ thân nên chậm cưới. 

 

Nhưng ta chưa từng nghĩ, chẳng phải không muốn cưới mà là có nỗi lòng khó nói.

 

“Tạ Hiến Ninh, ngươi điên rồi!”

 

Mây tan, ánh trăng lạnh chiếu rọi giường, soi rõ đôi mắt đen thẳm cùng gương mặt góc cạnh của hắn. 

 

Trên lông mày còn một vết sẹo, là một năm trước khi ta bị giặc cướp vung đ.a.o, hắn che chắn cho ta mà lưu lại.

 

Ánh mắt hắn nghiêng về phía bên cạnh. 

 

Ta nhìn theo, sau bình phong mơ hồ có nam nhân nằm đó bất động. 

 

Tim ta thắt lại, vội đảo mắt khắp phòng.

 

Tạ Hiến Ninh vỗ nhẹ mu bàn tay ta, giọng trầm thấp: 

 

“Yên tâm, không có m.á.u, ta đã xử lý sạch rồi.”

 

Ta bàng hoàng nhìn hắn, ánh mắt hắn sâu tối như dã thú.

 

“Hắn là ai!?”

 

“Tạ Cẩn tìm một phu xe.”

 

Một dự cảm chẳng lành dâng lên nhưng ta vẫn níu chút hy vọng:

 

“Để làm gì?”

 

Ta thấy sự chần chừ và bất nhẫn trong mắt hắn, liền siết vai hắn, nghiêm túc mà lạnh lùng nói:

 

“Tạ Hiến Ninh, ta chỉ cần một sự thật, đừng nghĩ đến cảm xúc của ta.”

 

Hắn nhìn ta rất lâu.

 

“Tạ Cẩn và Giang Lan Khê đã hẹn, hắn sẽ không chạm vào ngươi. Nhưng ngươi lại đòi có con, nên hắn đến chợ đen mua thuốc mê, tìm một phu xe có vóc dáng tương tự.”

 

Đầu óc ta nổ vang như bị vật nặng đập thẳng. Ta nắm c.h.ặ.t tay, nhờ đau đớn mà níu chút lý trí cuối cùng. 

 

Chẳng trách khi hắn đồng ý ánh mắt lại đầy do dự, rõ ràng có thể nói thật nhưng để dễ dàng cưới Giang Lan Khê, hắn cam tâm lừa dối ta, tổn thương ta. 

 

Vì giữ trinh tiết cho tình nhân, hắn lại đưa một kẻ xa lạ đến giường thê tử.

 

Tình thâm đến thế. Chung thủy đến thế!

 

Ta dần buông lỏng bàn tay, thân thể thư giãn, mảng tối trong lòng phút chốc tản đi, tâm trí trở nên thông suốt đến đáng sợ. 

 

Hoá ra sau khi tâm đã c.h.ế.t, lại là sự bình tĩnh đến ghê người. 

 

Ta không còn gì để lo nghĩ.

 

Nhìn thoáng qua nam nhân bất động sau bình phong, ta quay sang Tạ Hiến Ninh:

 

“Vậy ngươi đến cứu ta…”

 

Ánh mắt trượt xuống nơi hai thân thể đang cận kề, ta nói tiếp:

 

“... bằng cách này sao?”

 

Trong mắt hắn đầy ẩn nhẫn, giọng khàn:

 

“Ta biết vì sao ngươi cần một đứa con. Theo luật Đại Lương, nếu lúc này ngươi hoà ly trà trang sẽ rơi vào tay Tạ Cẩn. Cho nên ngươi bắt buộc phải có một đứa con, bất kể phụ thân nó là ai.”

 

Hắn nghẹn giọng:

 

“Nếu đã phải thế, ta nguyện người ấy là ta.”

 

5

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Hiến Ninh buông mái tóc dài rủ xuống nơi tim ta, dưới ánh trăng lạnh, gương mặt hắn in bóng trên màn trướng, nét nào cũng thanh lãnh tuấn dật.

 

“Ta có thể cho nàng thứ nàng muốn. Coi như giao dịch, hãy để ta giữ lại ngọc bội.”

 

Ta chỉ lặng lẽ nhìn hắn, không đáp. 

 

Đáy mắt hắn dần phủ thêm nét u buồn, đến khi toan chống tay rời đi, ta bất ngờ vòng tay ôm lấy cổ hắn, mỉm cười nhẹ nhàng:

 

“Giao dịch này nghe cũng không tệ.”

 

Thân thể hắn bỗng khựng lại, ngẩn ngơ nhìn ta, ánh mắt khắc sâu như ấn dấu trên trán, chóp mũi, môi ta. 

 

Rốt cuộc không còn kìm nén nổi, hắn cúi xuống hôn ta.

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Nụ hôn bất ngờ như gió tuyết phủ kín, ta nhắm mắt không muốn nghĩ gì nữa, mặc cho cuồng phong bão tố nhấn chìm chiếc thuyền nhỏ, đẩy ta vào nơi đào nguyên sâu thẳm.

 

Ngày trước cùng Tạ Cẩn cùng giường, chẳng thể nói hợp hay không hợp. 

 

Nhưng hôm nay ta mới hiểu thế nào là say mê quên lối, thế nào là chìm trong mộng c.h.ế.t.

 

Đến khi da thịt ta hồng lên, hơi thở mệt nhọc, ta bỗng vơ lấy xiêm y vứt thẳng vào mặt Tạ Hiến Ninh.

 

“Tạ Hiến Ninh!”

 

Động tác hắn ngừng lại, đáy mắt vẫn chưa tan đi tình ý, chỉ cúi hôn lên trán ta một cái lưu luyến. 

 

Rồi hắn chôn mặt vào cổ ta, khàn giọng hỏi:

 

“Tri Ý, có vừa lòng không?”

 

Ta đẩy hắn ra, trần trụi ngồi dậy, thong thả khoác vào tiểu y, mới hờ hững ngoái đầu nhìn hắn:

 

“Bình thường thôi.”

 

Hắn ngẩn ra, không giận mà bật cười, đôi môi mỏng đỏ ửng cong thành một đường đẹp đẽ.

 

“Việc trên giường quả là ta thiếu kinh nghiệm, sau này hằng ngày sẽ đến xin Tri Ý chỉ dạy.”

 

Nghe hắn nói, thắt lưng bụng dưới ta lại thoáng đau nhức.

 

Trước cửa sổ, hồng đăng khi sáng khi tắt, trong lư hương vẫn còn tàn tro của mê dược. 

 

Sau khi Tạ Hiến Ninh thu xếp mọi thứ rời đi, ta nới lỏng cổ áo, nằm xuống giường ngủ.

 

Quả nhiên chẳng bao lâu, Tạ Cẩn liền rón rén đẩy cửa vào. 

 

Thấy ta ngủ say, trong không khí còn vương mùi tình ái hỗn loạn, hắn thở phào, cởi áo ngoài nằm xuống cạnh ta. 

 

Ta thấy ghê tởm, cố ý xoay lưng kéo chăn hết về phía mình.

 

Hôm sau tỉnh dậy, hắn chỉ khoác áo ngoài, co ro ngủ một bên. 

 

Ta bước qua hắn, gọi người bưng nước nóng, tự mình tắm rửa. 

 

Khi Tạ Cẩn mở mắt, đập vào mắt hắn là lưng trần ta trong làn hơi nước, trắng mịn như tuyết, điểm xuyết vết đỏ vương đến gáy, lan xuống eo bụng, toàn những nơi nhạy cảm.

 

Hắn giật mình bừng tỉnh, ngồi bật dậy. Không phải hoa mai, đó rõ ràng là dấu hôn!

 

Ta nghe động tĩnh, xoay người lại gối đầu lên cánh tay, đưa mắt uốn lượn nhìn hắn:

 

“Phu quân tỉnh rồi sao?”

 

Mái tóc ta còn ướt dính bên má, hai gò má ửng hồng, da thịt phơn phớt hồng nhạt. 

 

Trong ánh mắt ta có nét nhu tình hiếm thấy. 

 

Không cần ngôn ngữ, cảnh tượng ái ân đêm qua như phản chiếu trong mắt hắn.

 

Môi hắn run khẽ. 

 

Hắn vốn đã hạ quyết tâm giữ thân cho Giang Lan Khê, tâm chỉ chứa một mình nàng ta, đến mức sẵn sàng tìm người khác thay mình cùng giường với thê tử. 

 

Nhưng lúc này, tận mắt thấy những dấu vết ái tình, não hắn lại không ngừng mường tượng, trong lòng dâng lên vị chua xót khó tả.

 

Ta thu hết thần sắc ấy vào mắt, thuận tay khoác áo, lấy hộp thuốc mỡ trên bàn trang điểm thu lại.