Thôi Tri Ý

Chương 4



Tiếng động khiến hắn bừng tỉnh, vội thu liễm cảm xúc, giả bộ thản nhiên hỏi:

 

“Sao lại lấy thuốc? Bị thương rồi ư?”

 

Ta vừa búi tóc, vừa rũ mắt cười ngượng ngùng, trên má vương sắc hồng:

 

“Không phải do phu quân đêm qua… làm ta đau đó sao?”

 

“Cộp.”

 

Đôi giày hắn vừa xách rơi phịch xuống đất. 

 

Sắc mặt hắn lập tức sa sầm, bàn tay trong tay áo siết c.h.ặ.t, gân xanh nổi lên.

 

Ta liếc hắn, cố nén nụ cười, dịu giọng hỏi:

 

“Hôm nay phu quân sao thế? Có phải hôm qua quá mệt không?”

 

Hắn lắc đầu, cố kéo môi cười gượng, tránh sang chuyện khác:

 

“Không có gì. Huynh trưởng sắp trở về, phải chuẩn bị đón tiếp, tiện thể giới thiệu Lan Khê với huynh ấy.”

 

Nói xong, hắn vội vã mặc đồ, nhanh chóng rời khỏi phòng, không dám ngoái lại.

 

Ta nhìn bóng lưng hắn, khóe môi khẽ cong:

 

“Dĩ nhiên là quá tốt rồi.”

 

6

 

Trong nhà, tiệc rượu món ăn xưa nay đều do chính tay ta nấu. 

 

Suốt một ngày bận rộn trong phòng bếp, đến lúc bưng món cuối cùng lên bàn thì ta mới thấy trong đĩa trước mặt Giang Lan Khê chất đầy vụn thừa, Tạ Cẩn vẫn còn không ngừng gắp thức ăn vào bát nàng ta.

 

Thấy ta đến Tạ Cẩn mới đặt đũa xuống:

 

“Tri Ý vất vả rồi, mau ngồi đi. Lan Khê có thai, đứa nhỏ trong bụng không thể để đói, ta mới để nàng ấy ăn trước.”

 

Chưa đợi ta mở miệng, phía sau đã vang lên giọng nói của Tạ Hiến Ninh:

 

“Rời nhà nửa năm, ta lại không hay trong nhà thu nuôi một quả phụ.”

 

Hắn mặc áo đen bước vào, mang theo hương thuốc đắng nhàn nhạt, dáng vẻ cao quý, lạnh nhạt khiến người khó lòng liên tưởng với kẻ điên cuồng đêm ấy trên giường chẳng biết tiết chế.

 

Giang Lan Khê thoáng lộ vẻ kinh diễm khi nhìn thấy hắn nhưng nghe lời lẽ châm chọc thì sắc mặt liền lạnh xuống:

 

“Ngươi nói ai là quả phụ?”

 

Tạ Hiến Ninh chỉ liếc nàng ta một cái:

 

“Một nữ nhân mang thai lại chạy đến nhà người khác để dưỡng thai, chẳng lẽ không phải phu quân c.h.ế.t?”

 

Giang Lan Khê chau mày:

 

“Tạ Hiến Ninh, ta là đệ muội của ngươi.”

 

Hắn “phịch” một tiếng đặt thanh bội kiếm xuống bàn. 

 

Lưỡi kiếm chạm đá phát ra âm thanh trong trẻo, chấn động đến mức làm đôi đũa bạc trong tay Giang Lan Khê rơi xuống đất.

 

Tạ Cẩn vội ôm lấy vai nàng ta:

 

“Đại ca, Lan Khê mang thai huyết mạch của Tạ gia…”

 

Nhưng Tạ Hiến Ninh hoàn toàn không nghe, chỉ quay sang nhìn ta, hơi gật đầu, giọng nói cũng không còn gay gắt như vừa rồi:

 

“Vừa rồi bận chút việc nên đến muộn, mong lượng thứ.”

 

Ta nhàn nhạt mỉm cười:

 

“Không sao.”

 

Lời của Tạ Cẩn đành nuốt ngược trở lại.

 

Hắn vốn kính trọng Tạ Hiến Ninh nhưng nay trước mặt người mình yêu lại bị đè ép đến thế, lòng tự tôn không chịu nổi, hắn bất ngờ đứng bật dậy, lớn tiếng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại ca, ta xem Lan Khê là thê tử, Lan Khê cũng là đệ muội của huynh. Từ nay về sau, huynh đối xử với Tri Ý thế nào, cũng phải đối xử với Lan Khê như thế, không được thiên vị!”

 

Lời vừa dứt, cả gian phòng rơi vào yên tĩnh khác thường.

 

Trong Tạ gia, Tạ Hiến Ninh chính là cao nhất, là bầu trời của Tạ thị.

 

Năm xưa ta bệnh nặng ban đêm, hắn nhất quyết tự mình đưa ta đến y quán. 

 

Dù Tạ Cẩn cảm thấy vô lý nhưng một chữ “không” cũng chẳng dám thốt. 

 

Khi ấy, việc này còn bị láng giềng chê cười: nhà nào lại để huynh trưởng của phu quân đưa tân phụ đi khám bệnh, lại còn canh giữ suốt đêm?

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

Thế nhưng, cho dù khi đó Tạ Cẩn yêu ta đến mức nào, hắn vẫn không dám nghịch ý Tạ Hiến Ninh nửa phần.

 

Hơn mười năm qua, đây là lần đầu hắn dám chống đối Tạ Hiến Ninh, mà lại là vì Giang Lan Khê.

 

Ta nắm c.h.ặ.t cổ tay lạnh lẽo của mình, chỉ thấy buồn cười. Thì ra không phải hắn không dám, mà là không đủ yêu.

 

Tạ Cẩn nói xong cũng có chút chột dạ nhưng vẫn cố nhìn thẳng vào huynh trưởng. 

 

Giang Lan Khê không hiểu nội tình, chỉ nghĩ hắn vì thanh danh và thân phận nàng ta mà cãi lại, trong lòng càng thêm đắc ý.

 

Nàng ta níu c.h.ặ.t cánh tay Tạ Cẩn, thân hình nhỏ bé nép sau lưng hắn nhưng khóe môi lại cong lên nụ cười mãn nguyện.

 

Sau hồi im lặng, Tạ Hiến Ninh khẽ xoay người, ánh mắt lạnh buốt mang khí thế kẻ trên nhìn lướt qua hai người. 

 

Sau đó, giọng hắn thản nhiên vang lên:

 

“Ăn cơm.”

 

Tạ Cẩn lập tức ngồi xuống, vội vã vục cơm vào miệng, đến mức làm Giang Lan Khê hoảng hốt.

 

Ta nhịn cười, ngồi vào chỗ.

 

Tạ Hiến Ninh gắp một miếng sườn đặt trước mặt Tạ Cẩn. 

 

Hắn vội đưa bát đón lấy, nhưng giây sau miếng sườn lại rơi thẳng xuống bàn.

 

Đũa của Tạ Hiến Ninh gõ “cạch” vào bát hắn, giọng trầm hẳn xuống:

 

“Tạ Cẩn, nhớ kỹ, không ai có thể so sánh với Tri Ý.”

 

Bàn tay Tạ Cẩn cứng đờ, siết c.h.ặ.t bát đũa. Hắn vốn luôn khó chịu vì huynh trưởng đối xử đặc biệt với ta, nhưng tấm màn mơ hồ kia vẫn chưa bao giờ bị vạch ra. 

 

Hôm nay, lần đầu Tạ Hiến Ninh phá bỏ ranh giới ấy, trực tiếp gọi tên tự của ta.

 

“Đại ca, xin thận trọng lời nói!”

 

Tạ Cẩn bật dậy, làm đổ cả bát canh nóng hổi, nước sôi hắt lên bắp chân. 

 

Giang Lan Khê hoảng loạn, vội vã lau chùi, suýt khóc:

 

“A Cẩn, chàng đừng vì thiếp mà tức giận đến thế. Hắn không chịu nhận thiếp cũng chẳng sao, chỉ cần trong lòng chàng có thiếp là đủ.”

 

Nhưng nàng ta nào biết, cơn thất thố ấy của Tạ Cẩn, không phải vì nàng ta mà bởi hắn nghe thấy Tạ Hiến Ninh gọi ta là “Tri Ý”.

 

Tạ Hiến Ninh chẳng buồn đoái hoài, chỉ gắp một miếng sơn dược táo đỏ bỏ vào bát ta, khóe môi ẩn chứa nụ cười sâu xa:

 

“Nghe Xuân Đào nói, đêm qua nàng không nghỉ ngơi tốt, vất vả mệt nhọc, ăn thêm sơn dược táo đỏ để bồi bổ khí huyết đi.”

 

“Choang!”

 

Tạ Cẩn bóp nát chén rượu trong tay, m.á.u tươi hòa lẫn rượu chảy xuống bàn.

 

Giang Lan Khê thất thanh:

 

“Mau mời đại phu!”

 

Ta giả vờ hốt hoảng, đứng lên như muốn đi tìm đại phu nhưng chỉ sai tiểu đồng vào phòng trông nom hắn, còn ta thì trở về phòng nghỉ ngơi.

 

Trước khi đi, Tạ Hiến Ninh lặng lẽ nhét vào tay ta một túi thơm.

 

Khi trở lại phòng ta mở ra, bên trong là vài vị thuốc. 

 

Chính là dược liệu dùng để trì hoãn nguyệt sự của nữ tử.