Khóe môi ta nhếch lên.
Hèn gì hôm nay hắn đến trễ, còn vương mùi thuốc đắng.
Thì ra, hắn đã chuẩn bị cho ta một “hậu lễ”.
Giang Lan Khê, nàng ta là mang thai giả.
7
Tối nay xem kịch một đêm, ta cũng đã mệt.
Trước khi ngủ nghe nói Tạ Cẩn băng bó xong vết thương, lại ngồi một mình bên bàn uống rượu, ai khuyên cũng không chịu rời đi.
Ta chỉ cười nhạt, Tạ Cẩn vốn là người ôn hòa nhưng chuyện hắn coi trọng thì lại cố chấp vô cùng.
Năm đó Tạ mẫu không chịu cho hắn cưới ta, hắn vốn luôn hiếu thuận cung kính, vậy mà lại ở từ đường quỳ suốt ba ngày ba đêm không ăn không uống, ngất đi vẫn còn nắm c.h.ặ.t hôn thư trong tay.
Sau này Tạ mẫu đổ mấy bát canh sâm vào miệng, mới vớt hắn từ Quỷ Môn Quan về.
Thế nhưng vừa tỉnh, hắn bất chấp thân thể suy yếu vẫn lảo đảo xuống giường, quỳ bên chân Tạ mẫu, khẩn cầu bà đồng ý hôn sự.
Tạ mẫu ban đầu còn đau lòng rơi lệ nhưng nhìn hắn cứng đầu như thế, lần này thật sự tức giận, mắng hắn bất hiếu, dùng gậy hung hăng quật vào lưng.
Hắn bị đánh đến da thịt nứt toác, áo ngủ thấm m.á.u, vậy mà không rên một tiếng, chỉ lặp đi lặp lại:
“Xin mẫu thân chuẩn cho hôn sự giữa con và Tri Ý!”
Khi ấy, ta đứng ngoài cửa, hai mắt đỏ hoe.
Nhưng rồi có ích gì?
Thời gian trôi qua, người đã khác, lòng cũng chẳng như xưa.
Cảnh tượng Tạ Cẩn quỳ xuống cầu ta đừng đuổi Giang Lan Khê hiện lên trong đầu, ta bật cười nhạt nhẽo.
Tạ Cẩn vì Giang Lan Khê mà bỏ rơi ta, hôm nay lại vì ghen với ta mà uống rượu say sưa.
Quả là một kẻ si tình đa cảm.
Chỉ là, một trái tim sao có thể chia cho hai người?
Vật đã nhơ bẩn, ta sẽ không cần nữa.
Trăng đã treo trên mái ngói, ta tắm gội xong, chuẩn bị đi ngủ.
Ai ngờ vừa mơ mơ màng màng, Tạ Cẩn lảo đảo xô cửa mà vào.
Bình rượu trong tay hắn rơi “choang” xuống đất, khiến ta giật mình tỉnh giấc.
Thấy rõ là hắn, ta vừa định ngồi dậy, lại bị hắn đè trở lại giường.
“Tri Ý…”
Bàn tay nóng rực của hắn đặt lên vai ta, mái tóc rối loạn che nửa mắt, đuôi mắt đỏ ửng nồng mùi men.
Nhìn hắn, ta chợt nhớ về đêm đại hôn ba năm trước.
Khi ấy hắn cũng bị chuốc rượu, mắt đỏ ngầu lảo đảo nhào đến bên ta.
Hắn nói rất vui, chưa từng vui như thế.
Hắn sợ mình say quá, tay thô vụng sẽ làm ta đau nên chỉ dám nắm c.h.ặ.t tay ta, không dám ôm c.h.ặ.t.
Hắn gối đầu lên gối ta, lặp đi lặp lại ba chữ “ta yêu nàng”, run rẩy thề nguyện:
“Tạ Cẩn ta kiếp này quyết không phụ nàng.”
Nhưng hiện tại, khi nhìn hắn say loạn trước mặt, ta chẳng còn chút rung động nào, chỉ thấy ghê tởm.
Ta chặn lại bàn tay đang dò vào y phục mình.
“Hôm nay chàng chẳng phải muốn ở cùng Giang Lan Khê sao? Nếu để nàng biết, e rằng nàng sẽ không vui đâu.”
Thân mình Tạ Cẩn khựng lại nhưng tay vẫn không dừng, chỉ lẩm bẩm:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ta không quản được nữa, không quản được nữa, Tri Ý, ta ghen đến phát điên…”
“Chàng ghen gì?”
“Ghen… ghen vì có người khác bảo vệ nàng! Ghen vì đêm đêm kề cận bên nàng là…”
Hắn còn giữ lại một tia tỉnh táo, kịp thời nuốt lời, không dám nói ra chuyện để người khác thay mình vào phòng.
Vội vàng lảng đi, hắn vùi đầu bên cổ ta, thì thầm:
“Tri Ý, cùng ta sinh một nữ nhi đi, đôi mắt phải giống nàng…”
Ngoài cửa bỗng vang tiếng châu liễn leng keng, tà áo đen của Tạ Hiến Ninh lướt qua bậc cửa, bàn tay c.h.é.m xuống, khiến Tạ Cẩn ngã gục trên vai ta.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ta chẳng lấy làm kinh ngạc, bởi từ khi quen biết hắn, mỗi khi ta gặp nguy hiểm, hắn luôn xuất hiện đầu tiên.
Lần này cũng vậy.
Tạ Hiến Ninh một tay kéo Tạ Cẩn khỏi người ta, ném hắn xuống đất, rồi nhét một viên thuốc vào miệng hắn.
Đợi hắn hôn mê hẳn, Tạ Hiến Ninh quay lại, bóp c.h.ặ.t eo ta:
“Hắn đúng là biết chọn chỗ.”
Ngón tay hắn vuốt dọc dải lụa bị Tạ Cẩn kéo lỏng:
“Nơi này, đêm qua ta vừa thắt nút đồng tâm.”
Ta liếc nhạt kẻ đang hôn mê dưới đất, mỉm cười:
“Ngươi nói, mai hắn tỉnh dậy phát hiện thì…”
“Hắn sẽ cho là say rượu phát điên.”
Tạ Hiến Ninh kéo rèm giường, cúi xuống hôn lên khóe mắt ta.
“Chúng ta đích thực nên sinh một nữ nhi, đôi mắt phải giống nàng.”
8
Trời vừa hửng sáng, Tạ Cẩn xoa gáy đau nhức kịch liệt mà giật mình ngồi dậy từ trên giường.
Màn trướng thêu kim lệch sang một bên, hắn nhìn cảnh hỗn độn đầy đất, lại thế nào cũng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra.
“Phu quân?”
Ta ôm chăn gối, nửa dựa vào đầu giường, bờ vai làn da trần lộ ra, bình thản nhìn hắn.
Tạ Cẩn nghe tiếng liền quay đầu, khi ánh mắt chạm tới vết hồng nơi cổ ta, cả người chợt cứng lại, yết hầu kịch liệt trượt lên xuống, khớp ngón tay nắm c.h.ặ.t đến xanh trắng.
“Đêm qua ta…”
“Phu quân đêm qua dữ dội lắm.”
Ta mỉm cười, đầu ngón tay khẽ lướt qua lớp chăn gấm rối loạn, nơi đó còn phảng phất mùi long tiên hương của Tạ Hiến Ninh.
Con ngươi Tạ Cẩn co rút lại, trong cơn mơ hồ của men say, từng mảnh ký ức hỗn loạn dần dần hiện về.
Hắn nhớ mình dường như đã ôm lấy eo ta, còn nói muốn cùng ta sinh một nữ nhi.
Hắn dường như đã hiểu, nhất định là đêm qua mình say rượu buông thả, không kiềm chế nổi mà làm trái với thề ước cùng Giang Lan Khê.
“Ta…”
Hắn vừa mở miệng, ngoài cửa sổ bỗng truyền đến tiếng sứ vỡ loảng xoảng.
Hành lang thoáng qua một bóng người, rồi là tiếng nức nở của Giang Lan Khê ngày càng xa.
Tạ Cẩn sững lại, suýt ngã khỏi giường:
“Lan Khê!”
“Lan Khê! Nghe ta giải thích!” Hắn chẳng buồn an ủi ta, vội vàng chộp lấy ngoại bào quấn lên người, run run cài mãi không xong mấy khuy áo, rồi hoảng hốt lao ra ngoài.
Ta vén chăn, kéo lại y phục vốn đã cố tình trễ xuống cánh tay, còn bên dưới thì đã mặc chỉnh tề từ sớm.