Ta đứng dậy, đi ra cửa xem kịch hay, vừa tựa vào khung cửa đã cảm thấy bên cạnh lan tới hơi thở quen thuộc của đêm qua.
Không biết Tạ Hiến Ninh xuất hiện từ khi nào, hắn khoác áo bào gấm đỏ sẫm, nửa người nghiêng tựa vào cột hành lang, đôi mắt lạnh lùng như tinh diệu nhìn thẳng ta.
“Phu nhân thật giỏi tính toán.”
Khóe môi hắn vẽ một nụ cười:
“Ngươi sớm đã biết nàng ta ở sau cửa sổ.”
Ta khép c.h.ặ.t áo ngoài, đáp:
“Sao sánh kịp thủ đoạn bỏ thuốc của huynh trưởng trong rượu.”
Đêm qua Tạ Cẩn uống một mình đến khuya, y lan khơi dục, huyết khí trai trẻ sao chịu nổi.
Huống chi Giang Lan Khê đang mang thai, ba tháng đầu thai tượng không ổn, không tiện chung phòng.
Vậy nên Tạ Cẩn mới mượn men rượu tìm đến phòng ta.
Nói cách khác, đêm qua vốn không phải ý Tạ Cẩn mà là tâm tư của Tạ Hiến Ninh.
Tạ Cẩn bước vào, hắn liền có cớ danh chính ngôn thuận thay thế.
Thật đường hoàng hợp lý, thật đúng là quân tử nho nhã.
“Đúng là một kẻ đạo mạo giả dối.”
Ta liếc hắn một cái, rồi đưa mắt trở lại trên người Tạ Cẩn.
Nụ cười bên môi Tạ Hiến Ninh càng sâu, như thể ta không mắng mà đang khen hắn.
Hắn chẳng tức giận, chỉ thuận theo ánh mắt ta nhìn ra, giọng khàn khàn vì một đêm không ngủ, hơi trầm:
“Hắn sẽ quay đầu lại.”
Lời vừa dứt, quả nhiên Tạ Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn.
Nhưng trong mắt hắn chỉ thấy ta đang đứng bên cửa tiễn đưa, thân hình Tạ Hiến Ninh đã bị cột hành lang che khuất, hoàn toàn chẳng lộ ra.
Mà Tạ Cẩn không thấy được rằng, khoảnh khắc hắn ngoái lại, đầu ngón tay Tạ Hiến Ninh đã xuyên qua tay áo rộng, khẽ đặt lên cổ tay ta, chỉ cách một lớp lụa mỏng.
Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến ta run lên một cái.
Tạ Cẩn thấy ta run, lại tưởng ta vì thương tâm.
Hắn nhớ đến chuyện mình vừa rồi không kịp nói với ta nửa câu giải thích đã vội lao đi, trong mắt liền thoáng lộ chút áy náy.
Nhưng Giang Lan Khê đang đau lòng, hắn lại buộc phải dỗ dành. Giữa đôi đường khó xử, hắn vẫn chọn buông bỏ ta.
“Tri Ý, Lan Khê nàng… ta…”
Ta còn chưa đáp, Tạ Hiến Ninh bỗng ghé tai nói nhỏ, chỉ đủ cho hai người nghe:
“Vừa rồi ta nghe nàng bảo, đêm qua dữ dội lắm. Xem ra ta tiến bộ rồi?”
Hắn cố ý trêu chọc ta vào lúc này.
“Thế Tri Ý đã vừa ý chưa?”
Tạ Cẩn đang nhìn ta chờ câu trả lời, mà bàn tay Tạ Hiến Ninh nắm lấy cổ tay ta cũng dần siết c.h.ặ.t hơn.
Dư vị hoan lạc đêm qua, theo nhiệt độ ngón tay hắn, in dần từng tấc vào trí nhớ ta.
Ta hít sâu giữ bình tĩnh, nở một nụ cười dịu dàng bao dung, khẽ lắc đầu với Tạ Cẩn.
Hắn đương nhiên cho rằng ta hiểu được khó xử của hắn nên mới nhẹ nhõm thở phào, xoay người rời đi.
Ánh mắt Tạ Hiến Ninh dõi theo bóng lưng hắn, khẽ cau mày, lại hỏi:
“Sao không trả lời ta?”
“Vừa rồi chẳng phải đã trả lời sao.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nghiêng mắt nhìn hắn, lại lắc đầu lần nữa.
Lắc đầu, tức là không vừa ý.
Hắn sững một thoáng rồi phản ứng, bật cười khẽ, khóe môi cong lên đường nét mê người.
Ngón tay nắm cổ tay ta chầm chậm buông lỏng, chỉ còn đầu ngón khẽ chạm nơi mạch đập bên trong.
“Nhưng nhịp tim nàng nói với ta, nàng đang nói dối.”
“Tri Ý, có phải nàng đã rung động với ta rồi không?”
Trong thoáng chốc, không gian tĩnh lặng đến nỗi ta nghe rõ tiếng tim mình đập nhanh dồn dập. Có lẽ hắn thật sự đoán đúng.
Nhưng ta chưa từng thích làm kẻ bị động, càng không ưa bị người khác nắm giữ cảm xúc của mình.
Thừa lúc Tạ Hiến Ninh không phòng bị, ta bỗng trở tay nắm c.h.ặ.t cổ tay hắn, thân mình nhanh chóng áp sát.
Ta bắt gặp trong mắt hắn thoáng qua vẻ hoảng hốt khó giấu và vành tai ửng đỏ dưới ánh sáng ban ngày nhợt nhạt.
Khóe môi ta khẽ nhếch, nụ cười sáng bừng, ánh mắt khóa c.h.ặ.t lấy hắn.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Huynh trưởng, nhưng tim của huynh đập còn nhanh hơn.”
Tạ Hiến Ninh ngẩn người, hơi thở rối loạn trong thoáng chốc, môi mấp máy như muốn nói gì.
Đúng lúc này, Xuân Đào hớt hải chạy từ hành lang tới, kinh hãi kêu lên:
“Không xong rồi, phu nhân! Giang cô nương ngất đi rồi! Lão thái thái nổi trận lôi đình, lập tức gọi phu nhân qua đó!”
9
Xuân Đào bất ngờ đụng phải ta cùng Tạ Hiến Ninh, ngây dại đứng nguyên chỗ, đến thở mạnh cũng không dám phát ra tiếng.
Mãi đến khi ánh mắt lạnh băng mang chút bất mãn của Tạ Hiến Ninh quét tới, nàng mới giật mình, vội vàng lấy tay che mắt:
“... Nô tỳ chưa thấy gì!”
Nhưng trong đầu nàng lại cứ văng vẳng hình ảnh vừa nhìn thấy.
Theo góc mắt nàng mà xem, thân thể ta cùng Tạ Hiến Ninh dính sát vào nhau, ống tay áo rộng màu đỏ sẫm quấn quanh eo ta, dưới lớp áo mỏng thấp thoáng đôi tay đang siết c.h.ặ.t.
Ngay cả gió cũng thổi đúng lúc, làm mái tóc đen của hai ta quấn quyện, mà gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm cẩn của Tạ Hiến Ninh lúc này lại thoáng nhuộm ửng đỏ dịu dàng.
Cảnh tượng mờ ám, thân mật, khiến người ta liên tưởng vô cùng.
Ta chẳng mảy may để ý, bình thản buông tay hắn, lùi lại nửa bước.
“Lão thái thái đến chùa Hồng Minh cầu phúc đã mấy tháng không về, thật khéo hôm nay lại trở về.”
Có lẽ vì ta thoát ra khỏi bầu không khí mập mờ vừa rồi quá nhanh, Tạ Hiến Ninh trong thoáng chốc chưa kịp hoàn hồn.
Hắn cúi mắt nhìn cổ tay mình, cảm giác hơi ấm ta để lại dần dần tản đi. Một lúc lâu mới khẽ lẩm bẩm:
“Tối qua Tạ Cẩn cả đêm không về, bà ta sớm đã chuẩn bị. Sáng nay cố ý đến chỗ nàng dâng trà lấy lòng, đúng lúc trông thấy Tạ Cẩn ở lại phòng nàng, cũng chẳng phải trùng hợp.”
Ánh mắt hắn dừng lại trên người ta:
“Nàng đoán xem, lần này hắn chọn nàng hay chọn nàng ta?”
Ta phất tay áo, bước nhanh vào trong viện, quay đầu khẽ cười:
“Ta chọn xem kịch.”
Khí xuân se lạnh phảng phất, ta bị bắt đứng ngoài sân suốt một canh giờ mà vẫn không được triệu kiến.
Đến khi Lưu ma ma gọi ta vào, y phục đã sớm ướt đẫm sương sớm, dính c.h.ặ.t trên người.
Vừa mới bước vào cửa, một bát trà liền bay thẳng về phía ta.
Thân thể ta theo bản năng nghiêng đầu tránh, bát trà sượt qua trán, vỡ tan ngay bên khung cửa.
Trâm rơi xuống đất, vài lọn tóc xõa xuống cổ.