M.á.u nóng hổi từ vết rách nơi chân mày chảy xuống khoé môi, mằn mặn, ta đau đến khẽ nhíu mày.
“Đồ nữ nhân ghen tuông!”
“Con tiện tỳ!”
Lời lẽ dơ bẩn, nhục mạ, trút hết về phía ta.
Ta chỉ im lặng, thản nhiên nhìn lão thái thái đang ngồi trên ghế thái sư, mắt trừng trừng, một lời cũng không nói.
Mấy tháng không gặp, từ ngữ mắng ta của bà ta vẫn chẳng có gì mới mẻ, ta nghe đã chán ngấy.
Thấy ta không phản ứng, bà ta càng tức, gậy trong tay nện cộc cộc xuống đất.
“Đồ nữ nhân ghen tuông! Dám dùng thủ đoạn bẩn thỉu phá hoại tình cảm của bọn họ! Tam tòng tứ đức làm dâu nhà người, ngươi đều cho chó ăn hết rồi sao!”
“Ngươi rõ ràng biết Lan Khê có thai, thân thể chịu không nổi kích động, vậy mà lại trơ mặt dụ dỗ Cẩn Nhi vào phòng, hại nàng khóc đến ngất xỉu! Đồ độc phụ! Cẩn Nhi sao lại mù mắt mà cưới ngươi!”
Tạ mẫu từ lâu muốn Tạ Cẩn hòa ly với ta, chỉ vì hắn một mực tình sâu nghĩa nặng mà chưa từng đáp ứng nên bà ta đành thúc ép hắn nạp thiếp.
Nửa năm trước, vì việc này hai mẫu tử từng cãi vã ầm ĩ, bà ta liền dọn đến chùa Hồng Minh, dựa vào hương khói cầu thần bái Phật mong “cứu” nhi tử.
Tuy ở chùa, bà ta vẫn nắm rõ mọi chuyện trong Tạ phủ, còn biết chuyện tư tình của Tạ Cẩn và Giang Lan Khê trước cả ta.
Bà ta thậm chí còn ngấm ngầm giúp đỡ, lấy cớ sai ta đi hái trà để cho họ có cơ hội hoan lạc ban ngày nơi hoa viên Kính Hồ.
Đến khi ta tận mắt bắt gặp, tin tức Tạ Cẩn muốn cưới Giang Lan Khê truyền đến tai bà ta, bà ta mừng rỡ đến mức lập tức dâng ba ngọn đèn trong chùa, khoe khoang khắp nơi rằng Phật hiển linh, phù hộ nhi tử thoát khỏi khổ ải.
Rèm châu phòng trong chợt lay động, Giang Lan Khê khoác áo lông hồ ly trắng muốt, e ấp nép trong n.g.ự.c Tạ Cẩn bước ra.
Trên cổ tay nàng ta, chói mắt chính là chiếc vòng ngọc bích tổ truyền năm đời của Tạ gia, vật mà ta gả đến ba năm cũng chưa từng được trao.
“Tỷ tỷ…”
Giang Lan Khê mắt ươn ướt, cố ý dùng tay đang đeo vòng lau lệ, dáng vẻ đáng thương:
“Đều là lỗi của Lan Khê, khiến lão phu nhân cùng tỷ tỷ không vui.”
Tạ Cẩn vội vàng an ủi nàng ta, vừa ngẩng đầu bắt gặp m.á.u trên trán ta liền sững sờ.
“Tri Ý, nàng thế nào rồi?”
Hắn theo bản năng muốn đến gần ta xem vết thương, nhưng bị tiếng nức nở của Giang Lan Khê giữ chân.
“Cẩn lang, bụng thiếp đau quá…”
Tạ Cẩn hoảng hốt ôm lấy nàng ta, cuống quýt hỏi han.
“Lan Khê, khó chịu chỗ nào? Để ta mời lang trung đến khám.”
Nàng ta vừa than thở Tạ mẫu đã đau lòng không thôi, run rẩy kéo nàng ta ngồi cạnh, vỗ về an ủi:
“Tội nghiệp nhi tức của ta, nhất định là bị nữ nhân đó hại đến động thai rồi!”
Ta vốn nghĩ Tạ mẫu ghét ta vì ta cướp đi nhi tử bà ta yêu nhất, ai ngờ giờ nhìn bà ta yêu thương Lan Khê, ta mới hiểu ra.
Bà ta chưa từng chán ghét nhi tức, bà ta chỉ chán ghét ta.
Hồi mới vào Tạ phủ, đêm tân hôn ta bị phạt quỳ từ đường, bà ta lạnh mắt nhìn ta, nghiêm khắc nói:
“Tạ gia ta lấy lễ nghĩa làm gốc, coi trọng quy củ. Ngươi đã gả vào, phúc họa gì cũng phải chịu.”
Nhưng nay, cái quy củ bà ta hằng tự hào lại chính là Giang Lan Khê chưa cưới đã mang thai.
Ta khẽ vuốt chiếc túi gấm Tạ Hiến Ninh lén trao hôm trước, ngẩng mắt nhìn cảnh một nhà ba người trước mặt, bỗng mỉm cười:
“Khóc một trận liền động thai? Hôm đó ngươi với Tạ Cẩn quấn quýt trên bàn trà, cố ý để ta bắt gặp, khi ấy sao không sợ động thai?”
Lời vừa dứt, cả ba đều kinh ngạc nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vốn ôn nhu hiền hòa, ai ngờ hôm nay lại buông lời cay độc như thế.
Không đợi họ phản ứng, ta thả chiếc túi gấm xuống chân Tạ Cẩn, khóe môi nhếch lên, thẳng thắn nhìn vào mắt Giang Lan Khê:
“Hơn nữa, Giang Lan Khê chưa hề mang thai, thì lấy đâu ra động thai?”
10
“Ngươi nói bậy bạ gì thế!” Giang Lan Khê đột ngột đứng bật dậy, bộ hồ cừu trên người nàng ta rơi xuống đất.
Tạ mẫu thấy phản ứng của Giang Lan Khê lớn như vậy thì khẽ nhíu mày, chậm rãi ngồi trở lại ghế thái sư, nheo mắt nhìn ta.
Giang Lan Khê cũng không phải kẻ ngu ngốc, nàng ta nhanh chóng thu liễm cảm xúc, yếu ớt dựa vào lòng Tạ Cẩn, tìm cách chữa lời:
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
“Tỷ tỷ vì muốn trốn tránh trách nhiệm nên mới vu khống ta như vậy sao? Ta đang có thai, vốn dĩ đã nhạy cảm đa nghi, chẳng lẽ tỷ tỷ muốn hại ta?”
Tạ Cẩn vốn định biện giải cho Giang Lan Khê, cúi mắt nhìn về túi thơm rơi trên đất.
Trên đó thêu lá trúc xanh, chính là hoa văn thường thấy trên người Tạ Hiến Ninh.
Ánh mắt Tạ Cẩn trầm xuống, hồi tưởng lại đủ chuyện giữa ta và Tạ Hiến Ninh trong yến tiệc hôm đó, môi hắn mấp máy mà chẳng nói được lời nào.
Rõ ràng lúc này chuyện Giang Lan Khê mang thai mới là việc lớn.
Thế nhưng trong đầu hắn lại cứ không kìm được mà tưởng tượng đến cảnh huynh trưởng và ta ở cùng nhau.
Tạ Cẩn ngẩng đầu nhìn về phía ta, ánh mắt rơi vào vết thương nhỏ nơi thái dương ta, trong đầu hắn liền hiện lên cảnh đêm ấy Tạ Hiến Ninh thân mật bôi thuốc cho ta.
Chỉ là tưởng tượng, vậy mà trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi chua xót khó hiểu.
Giang Lan Khê nhận ra sự thất thần của Tạ Cẩn, lầm tưởng hắn đã tin chuyện giả mang thai bị vạch trần, vội kéo tay áo hắn, mang theo tiếng nức nở:
“Cẩn lang, chàng nói một câu đi.”
Tạ Cẩn tâm trí rối bời, chỉ gật đầu:
“Đúng vậy, chuyện mang thai sao có thể giả được.”
Lời hắn nói cũng như không, khiến Giang Lan Khê khẽ nhíu mày bất mãn nhưng thoáng chốc lại hiện vẻ yếu đuối như đoá bạch liên, dịu dàng dẫn dắt:
“Cẩn lang, hôm ấy chính chàng phát hiện ta đã trễ nguyệt tín nửa tháng, sợ thân thể ta có vấn đề, mới tìm lang trung tới xem. Không ngờ lại có thai.”
Tạ Cẩn lúc này cũng hoàn hồn, ôm lấy vai Giang Lan Khê, thuận theo lời nàng ta:
“Đúng vậy, chuyện Lan Khê có thai vốn là ngoài ý muốn, cả ta và nàng ấy đều không ngờ tới, làm sao có thể là giả.”
Ánh mắt hắn lướt qua túi thơm dưới đất, rồi lại nhìn sang ta:
“Tri Ý, có phải nàng nghe ai nói gì, hay bị kẻ nào mê hoặc nên mới hiểu lầm vậy?”
Ta nhướng mày nhìn túi thơm:
“Có chuyện gì, chi bằng cứ xem thứ trong đó rồi hẵng nói.”
Tạ mẫu ra hiệu, Lưu ma ma liền nhặt túi thơm lên, đổ đồ bên trong ra chiếc đĩa sứ trên bàn.
“Bạch thược, thục địa hoàng, sơn thù du, hoài sơn, phục linh, mẫu đơn bì, hương phụ…”
Ở trong chốn thâm viện sâu, ta không xa lạ gì với công hiệu của những vị thuốc này, tất cả đều là dược liệu dùng để trì hoãn nguyệt tín của nữ tử.
Nghe Lưu ma ma đọc từng vị từng vị, sắc mặt mọi người dần sa sầm xuống.
Đúng lúc ấy Xuân Đào bưng tới quyển sổ sách, trang giấy đã ố vàng, chữ phê bằng chu sa nổi bật rõ ràng.
Ta vừa lật vừa đọc:
“Mười chín tháng chạp, Giang thị lĩnh mười lượng bạc, mua hương phụ tử ba mươi tiền.”
“Mồng bảy tháng giêng, Giang thị lĩnh năm lượng bạc, mua mẫu đơn bì mười tiền.”