Thôi Tri Ý

Chương 8



Giang Lan Khê cẩn trọng, sau khi lấy được đơn thuốc từ lang trung, nàng ta không trực tiếp ra tiệm thuốc bốc, mà mỗi lần mua sắm thường ngày đều mua về một vị.

 

Khi thì nói đau dạ dày, khi thì lấy cớ nấu thuốc bổ cho Tạ Cẩn.

 

Mãi cho đến hơn một tháng sau, mới gom đủ tất cả dược liệu, ngày ngày sắc uống, lại còn trộn vào thuốc an thai để không bị phát hiện.

 

Hôm Tạ Hiến Ninh đưa túi thơm cho ta, ta liền bảo Xuân Đào đi tra sổ sách. 

 

Quả nhiên, từng ghi chép lẻ tẻ trên đó khớp hệt với dược liệu trong túi thơm.

 

“Bốp!”

 

Chưa đợi ta nói hết, bàn tay Tạ mẫu đã mạnh mẽ đập xuống bàn, chén trà rung lên kêu ong ong.

 

Giang Lan Khê giật b.ắ.n người, lén liếc sang Tạ mẫu, trên mặt thoáng hiện vẻ chột dạ. 

 

Nàng ta thật sự không đoán nổi trong lòng lão thái thái này nghĩ thế nào.

 

Ba năm theo ta vào phủ, nàng ta luôn biết Tạ mẫu chán ghét ta nhưng chẳng rõ nguyên do.

 

Giang Lan Khê hiểu rõ, muốn gả vào Tạ gia, nhất định phải được Tạ mẫu gật đầu.

 

Nàng ta vừa tiếp cận Tạ Cẩn, vừa ra sức lấy lòng Tạ mẫu, dò xét ý tứ của bà ta.

 

Nếu không có Tạ mẫu âm thầm nâng đỡ, Giang Lan Khê đã chẳng thể nhanh chóng nắm bắt sở thích của Tạ Cẩn, càng không thể thuận lợi tiếp cận hắn. 

 

Nhưng rốt cuộc vì sao Tạ mẫu lại thừa nhận nàng ta, Giang Lan Khê cũng không chắc chắn.

 

Nàng ta không có gia thế tài sản như ta, nhan sắc tài hoa cũng không bằng ta, chỉ có thể xem như dung mạo xinh đẹp, xuất thân trong sạch mà thôi.

 

Giang Lan Khê thông minh, biết rõ bản thân không có vốn để được Tạ mẫu coi trọng.

 

Cho nên bất kể Tạ mẫu vì lý do gì mà tạm thời chấp nhận nàng ta, trước khi thuận lợi gả cho Tạ Cẩn, lời nói cử chỉ của nàng ta đều phải nhìn sắc mặt Tạ mẫu.

 

“Thưa mẫu thân, đều là lỗi của Lan Khê, đã khiến mẫu thân tức giận.”

 

Giang Lan Khê quỳ bên chân Tạ mẫu, đôi mắt hoe đỏ, trong lời nói vừa không thừa nhận vừa không phủ nhận, chỉ chờ Tạ mẫu mở miệng.

 

Nàng ta muốn xác nhận, Tạ mẫu tin nàng ta hay là tin Thôi Tri Ý.

 

11

 

Không khí tĩnh lặng trong sảnh đường lạnh lẽo căng thẳng, một lát sau, Tạ mẫu mới lên tiếng.

 

“Chỉ vài vị thuốc mà thôi, có thể chứng minh được gì chứ?” 

 

Ánh mắt lạnh lẽo của bà ta rơi xuống người ta như ngân châm tẩm độc, đ.â.m thẳng tới.

 

“Hơn nữa, không chừng là có kẻ cố tình hãm hại, đội danh nghĩa của Lan Khê để lĩnh bạc mua thuốc.”

 

Nghe Tạ mẫu nói vậy, Giang Lan Khê thở phào nhẹ nhõm, hơi nghiêng mắt nhìn ta, giả vờ lau lệ, nhân lúc ấy lén hiện ra một nụ cười đắc ý.

 

“Đúng vậy, tỷ tỷ, mấy chuyện sổ sách cũ nát, biết đâu chẳng phải do kẻ lòng dạ đen tối giở trò.”

 

Hai người một xướng một họa, liền xoay mũi nhọn hướng về phía ta.

 

Tạ Cẩn hơi cúi người nhặt lấy một cánh bạch thược.

 

“Lan Khê quả thực từng dùng bạch thược nấu thuốc bổ cho ta. Những vị thuốc này đúng là có thể phối thành dược phương để trì hoãn nguyệt tín nhưng biết đâu chỉ là trùng hợp.”

 

Tạ Cẩn nghiền nát bạch thược trong đầu ngón tay, hương đắng nhạt nhòa lan tỏa. 

 

Hắn ngẩng mắt nhìn thẳng vào ta, từng chữ từng chữ lên tiếng trước mặt Tạ mẫu và Giang Lan Khê:

 

“Ta hiểu rõ Tri Ý nhất, nàng ấy sẽ không vu oan cho người khác, nhất định là có hiểu lầm gì trong đó.”

 

Khóe môi ta khẽ cong. 

 

Ta chưa từng phủ nhận sự dịu dàng của Tạ Cẩn, chỉ là sự dịu dàng ấy chưa bao giờ thuộc về riêng ta.

 

Ánh mắt ta lướt qua cánh tay hắn đang ôm lấy Giang Lan Khê, nhàn nhạt đáp một câu:

 

“Đa tạ.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Một lời đa tạ xa cách khiến ánh mắt Tạ Cẩn khựng lại.

 

Hầu kết hắn lăn nhẹ, trong đôi mắt mà trước kia ta từng yêu đến cực điểm, giờ đây lại chất chứa những cảm xúc ta chẳng thể hiểu nổi. 

 

Năm năm quen biết, ba năm thành thân, đây là lần đầu tiên ta khách sáo với hắn như người xa lạ.

 

Trong lòng Tạ Cẩn bỗng thấy như thiếu mất một mảnh, trống rỗng đến khó tả.

 

Đúng lúc ấy, Giang Lan Khê cất giọng, kéo sự chú ý của Tạ Cẩn rời khỏi ta:

Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối

“Muội cũng tin vào nhân phẩm của Thôi tỷ tỷ, đã là hiểu lầm thì coi như bỏ qua đi.”

 

Ta khẽ cười một tiếng:

 

“Sổ sách có thể chép lại, thuốc có thể chuyển tay, chỉ có thứ canh thuốc đã sắc là không lừa được ai.”

 

“Ở Đông Uyển mới trồng mấy gốc hải đường cực đẹp nhưng vài cây lại dần héo úa. Ngay cả con mèo mướp trong sân cũng vòng qua mà không dám lại gần. Thế nên ta sai người đào thử dưới gốc, quả nhiên phát hiện ra bã thuốc còn sót lại.”

 

Xuân Đào mở khăn tay trong ngực, bên trong chính là đám bã màu xám nâu.

 

Tạ Cẩn buông tay khỏi Giang Lan Khê, bước lên phía trước, dùng ngón tay chạm vào ít bột, đưa lên mũi ngửi.

 

Hắn vốn nhiều năm nghiên cứu trà đạo, mẫn cảm nhất với hương vị của dược liệu.

 

Ta nhìn thấy sắc mặt hắn dần xanh xám, gân xanh bên cổ giật thình thịch.

 

Đống bã kia chính là những vị thuốc trong túi thơm khi nãy, từng vị không sai.

 

Nếu như những ghi chép trên sổ sách còn có thể ngụy tạo, chưa đủ chứng minh số thuốc kia được dùng để chế dược trì hoãn nguyệt tín, thì lúc này, những bã thuốc ấy chính là chứng cứ rõ ràng nhất.

 

Giang Lan Khê lảo đảo lùi về sau, vòng ngọc truyền gia nơi cổ tay va vào bàn kêu “choang” một tiếng giòn vang, nàng ta vội vàng nâng tay che lấy, như thể vô cùng trân quý.

 

“A Cẩn, mẫu thân, không phải thế đâu, nhất định là có hiểu lầm.”

 

“Dễ thì dễ ở việc sắc thuốc, khó lại khó ở chỗ xử lý bã.” 

 

Ta bước chậm đến trước mặt Giang Lan Khê.

 

“Ngươi nghĩ ra cách chôn bã xuống đất, cho nên mấy ngày trước cố ý dụ Tạ Cẩn đào bỏ cây lê trong sân, thay vào đó trồng hải đường, xới đất để khi giấu bã sẽ không ai nghi ngờ.”

 

Ta nhìn gương mặt đã dần tái nhợt của Giang Lan Khê, thong thả tiếp lời:

 

“Chỉ tiếc rằng có một vị thuốc khắc với hải đường, khiến hoa chẳng mấy mà tàn lụi. Nếu không phải vậy, ta cũng chẳng nhanh chóng lần ra chỗ bã thuốc này.”

 

Ta ngẩng mắt, nhìn trâm hải đường cài trên tóc mây của nàng ta, khóe môi cong lên nhạt nhẽo:

 

“Ngươi có từng nghĩ, chính loài hải đường mà ngươi yêu thích nhất lại vạch trần ngươi?”

 

12

 

Giang Lan Khê nắm c.h.ặ.t lấy cổ tay mình, ép bản thân phải bình tĩnh, lên tiếng biện giải:

 

“Chưa nói đến việc có phải tiểu nhân hãm hại hay không, cho dù ta từng uống qua dược vật nhưng chuyện ta có thai lại là sự thật.”

 

Nàng ta tiến lên một bước, níu c.h.ặ.t tay áo Tạ Cẩn, nước mắt lưng tròng như hoa lê dầm mưa:

 

“Cẩn lang, chàng quên rồi sao, hôm đó là chàng cùng ta đi gặp lang trung, chính lang trung nói ta đã mang thai, thai tượng ổn định, chuyện này sao có thể làm giả được?”

 

Ta khẽ cười lạnh:

 

“Người bắt mạch cho ngươi không phải y giả tọa khám trong thành, mà là du y giang hồ. Đừng nói có thể bị mua chuộc nói dối, ngay cả y thuật cơ bản cũng đáng ngờ.”

 

“Cẩn lang!” 

 

Giang Lan Khê bám c.h.ặ.t lấy cánh tay Tạ Cẩn, muốn hắn thay nàng ta nói vài lời giải thích.

 

Nhưng lúc này Tạ Cẩn cũng đã có chút nghi ngờ, chẳng còn sự tin tưởng tuyệt đối vừa rồi, hắn chỉ dán mắt vào đám bã thuốc, không mở miệng.

 

Ta cụp mắt:

 

“Nói nhiều vô ích, chi bằng mời lang trung đến khám lại thì hơn…”