Thảo nào ngày ấy Nùng Hoa công chúa không đi đường thủy mà lại cố ý chọn đường bộ.
Thảo nào Lâm Phong Miên ngày ngày gây sự, mà Chu nương tử lại cứ muốn giữ hắn lại Thực trù.
Thì ra, từ đầu đến cuối, ai nấy đều có dụng tâm riêng.
Chỉ riêng ta, bị che giấu không để sót một kẽ hở.
Lâm Phong Miên thấy ta lặng thinh, ngỡ rằng ta đã giận, liền quýnh quáng lên.
Hắn vò đầu bứt tai, vắt óc suy nghĩ, cuối cùng chỉ thốt ra được một câu:
“Nghe Chu nương tử nói, nàng hồi kinh là để mở tửu lâu?”
“Buôn bán nhà họ Lâm ta trải khắp kinh thành, tuy chưa từng có tửu lâu, nhưng nếu muốn mua lấy một tòa thì cũng chẳng phải chuyện khó gì.
“Thời Vi, nàng có nguyện ý làm chưởng quầy hay chăng?”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy vẻ dò xét:
“Ngươi nói vậy là có ý gì?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Thiếu niên vốn ngạo nghễ kia lại bỗng dưng đỏ bừng vành tai.
Hắn ngập ngừng lên tiếng, ánh mắt khẽ lóe sáng:
“Ý ta là…”
“Nàng có nguyện ý thay ta quản lý cơ nghiệp to lớn này chăng?”
Ta sững người, rồi lập tức hỏi ngược lại:
“Được thôi, mỗi tháng ngươi trả ta bao nhiêu lượng bạc?”
Mở một tửu lâu hẳn là chuyện không dễ, nhưng nếu chỉ là thu xếp sổ sách, làm một chưởng quầy thì có lẽ cũng chẳng khó mấy.
Nào ngờ, Lâm Phong Miên lại vội vàng lên tiếng:
“Không phải ý đó!”
“Vậy thì ngươi có ý gì?”
“Ý ta là… giao toàn bộ sản nghiệp nhà họ Lâm cho nàng!”
“Chỉ cần bạc đủ đầy, ta tất nhiên đồng ý.”
“Thế nào mà nói với nàng mãi vẫn không thông suốt vậy chứ!”
Lâm Phong Miên giận đến mức mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng nóng ran.
Chỉ một khắc sau, lòng bàn tay ta bỗng cảm thấy lành lạnh.
Cúi mắt nhìn xuống, hóa ra là một cây trâm ngọc.
“Giờ thì nàng đã hiểu rồi chứ?”
Dù cho ta có khéo giả vờ đến đâu, lúc này cũng không thể giả bộ thêm được nữa.
Cây trâm kia chất ngọc thượng hạng, song đường nét lại thô sơ, tựa như tác phẩm của một thợ học nghề mới vào nghề.
Bỗng chốc, cây trâm như nặng ngàn cân trong tay ta.
Ta khẽ đẩy trả lại, cất giọng bình thản:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
“Có lẽ ngươi chưa rõ về quá khứ của ta. Ta… đã từng gả cho người khác.”
“Ta biết.”
Hắn đáp lại, vẻ thản nhiên như thể sớm đã biết rõ mọi chuyện.
“Người đó chính là Thẩm Tịch.”
“Ta đã gặp Thẩm Tịch vào ngày đó. Hắn thoạt nhìn cũng chẳng phải bậc quân tử quang minh lỗi lạc. Hai người đã đến bước phải hòa ly, điều đó càng chứng tỏ lỗi không nằm ở nàng.”
“Nàng chỉ là từng gả chồng, chứ đâu phải đã g.i.ế.c người. Vậy thì ta để tâm điều gì chứ?”
Ta khẽ lắc đầu, vẫn chưa thể đồng ý:
“Nhưng ngươi nhỏ hơn ta hai tuổi.”
“Hừ, tuổi tác thì sao? Nàng không biết ư? Trẻ trung cũng có cái hay riêng.”
Hắn cúi người lại gần, đôi mày nhướng cao, khóe môi cong lên lộ ý cười tà mị.
“Hơn nữa, dáng vẻ chật vật của tiểu gia ta, chẳng phải chỉ có mình nàng từng nhìn thấy thôi sao?”
“Luật pháp Đại Tĩnh nghiêm minh, ta không thể g.i.ế.c người diệt khẩu, vậy thì chỉ còn cách cưới nàng về nhà mà thôi.”
Ánh mắt hắn trong vắt như vầng trăng non, khiến tim ta đập loạn, tựa trống trận dồn vang trong lồng ngực.
16
Rời khỏi chỗ Nùng Hoa công chúa, ta không lập tức hồi kinh.
Trực tiếp mang theo phần lớn số bạc tích cóp, thuê lấy một tòa tửu lâu trong kinh thành.
Lâm Phong Miên ngày nào cũng tới.
Ta vốn không muốn đáp ứng hắn, nhưng chẳng thể chống lại được sự mặt dày mày dạn của hắn, cuối cùng cũng đành định hôn kỳ vào cuối năm sau.
A huynh đối với hôn sự này lại chẳng mấy lạc quan.
Không phải vì điều gì khác, chỉ bởi Lâm Phong Miên nhìn qua thật quá đỗi lêu lổng, chẳng giống người đứng đắn chút nào.
Mãi cho đến tiết Đông Chí năm ấy, Lâm Phong Miên đích thân làm cho ta một chiếc áo lông hồ ly.
Gia thế hắn giàu có, trong kinh thành kiểu áo hồ ly nào mà chẳng mua được, vậy mà hắn lại cố tình tự tay làm lấy.
Dù sao cũng là thân nam nhi, đôi bàn tay thô ráp vụng về, mười ngón tay đều bị kim đ.â.m đến nát như cái rây.
Thế nhưng hắn vẫn vui vẻ khoác áo cho ta:
“Trời ngày càng lạnh hơn, A Vi của chúng ta nên có một chiếc áo lông để xua tan giá rét.”
Từ hôm đó trở đi, a huynh mới chịu gật đầu đồng ý.
Ta trêu ghẹo huynh ấy:
“Chỉ một chiếc áo thôi mà đã mua chuộc được huynh sao? Muội đây xem ra thật chẳng đáng giá gì cả.”
A huynh bật cười, chỉ khẽ lắc đầu:
“Không phải vì chiếc áo.”
“Ta chỉ nghĩ, nửa đời còn lại của muội, nếu có người thật lòng thương yêu, thấu hiểu những điều muội đã trải qua, thì cũng là điều tốt đẹp.”
“Thời Vi, về sau đừng mãi chỉ biết một lòng một dạ với người khác, cũng hãy thử thản nhiên mà đón nhận tâm ý của kẻ khác dành cho mình.”
Ta khẽ đáp lời, nhưng vành mắt lại bất giác ươn ướt.