Thời Vi

Chương 2



02

 

Ta không rõ Thẩm Hàm Nguyệt đã kể những gì, chỉ thở hắt ra một hơi nặng nề:

 

“Nàng ta cố ý thả mèo, làm vỡ chiếc đèn lưu ly của ta. Vì vậy ta mới phạt nàng ta một trận, chỉ có vậy.”

 

Thẩm Tịch nhíu mày, ánh mắt đầy trách cứ:

 

“Cho dù là như vậy, nàng cũng không nên phạt nặng đến thế.”

 

“Nàng ấy chỉ là một đứa trẻ, hồi nhỏ ở Bắc Cương đã chịu hàn khí, thân thể vốn yếu. Giờ nàng lại để người ta tát vào mặt khiến nó mất hết thể diện, còn bắt quỳ suốt hai canh giờ. Làm sao nó chịu nổi chứ...”

 

“Đã không chịu nổi hình phạt, thì ngay từ đầu không nên dốc tâm bày mưu phá hỏng tiệc sinh thần của ta!” Ta quát lên với Thẩm Tịch.

 

Hắn thở dài một tiếng: “Chỉ là một ngọn đèn thôi, nàng hà tất phải như vậy…”

 

Ta không thể tin nổi mà ngoảnh đầu nhìn hắn.

 

Màn hơi nước mịt mù trước mắt dần tan, chỉ còn lại cảm giác lạnh lẽo thấm tận tâm can.

 

Chỉ là một ngọn đèn thôi.

 

Hắn nói nghe nhẹ nhàng biết bao.

 

Đó là ngọn đèn mà mẫu thân ta đã chuẩn bị từ khi ta chào đời.

 

Nếu người còn sống, thì dẫu là vật quý giá đến nhường nào, cũng chẳng thể so sánh được.

 

Nhưng ba năm trước, khi mẫu thân lâm chung, người đã dặn đi dặn lại ca ca ta rằng hãy gìn giữ ngọn đèn lưu ly ấy.

 

Bởi trong mắt người, đó không chỉ là một ngọn đèn.

 

Mà còn là niềm thương nhớ, là lời chúc phúc cho những tháng năm sau này của ta.

 

Là món quà cuối cùng mà người mẹ quá cố đã để lại cho ta.

 

Những điều này, Thẩm Tịch đều rõ ràng hơn ai hết.

 

Khi mới thành thân, hắn còn từng nói riêng với ta rằng, sẽ mở một gian tịnh xá trong phủ để thờ phụng ngọn đèn lưu ly ấy.

 

Vậy mà giờ đây, theo thời gian, khi thốt ra từ miệng hắn, nó lại chỉ còn là “một ngọn đèn thôi”.

 

Có lẽ ánh mắt thất vọng của ta quá rõ ràng, khiến sắc mặt Thẩm Tịch thoáng biến đổi.

 

Hắn cởi tấm áo choàng lông trên người, khoác lên vai ta:

 

“Được rồi, chỉ là việc nhỏ thôi. Nàng đang mang thai, phải giữ gìn sức khỏe.”

 

“Chuyện ngọn đèn lưu ly là lỗi của Hàm Nguyệt, ta sẽ bảo nàng ấy đến nhận tội.”

 

Tiếng bước chân của một nữ tỳ vọng lại từ hành lang, Thẩm Tịch liếc nhìn một thoáng.

 

Rồi quay đầu, dịu dàng vuốt tóc mai ta:

 

“Thời Vi, những năm qua nàng vất vả lo liệu chuyện trong phủ. Cực khổ cho nàng rồi.”

 

“Phần việc còn lại, cứ để ta xử trí.”

 

03

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

Thẩm Tịch quả thực không nói dối.

 

Tối hôm đó, Thẩm Hàm Nguyệt liền đến viện của ta.

 

Nàng ta vừa khỏi bệnh nặng, sắc mặt tái nhợt, dáng người quỳ bên ngoài bức bình phong như một cây tùng tuyết cứng cỏi.

 

“Tẩu tẩu, chuyện hôm đó là lỗi của ta.”

 

“Nhưng ta thật sự không cố ý. Chỉ là ta cảm thấy mùi hương của kinh giới thanh mát dễ chịu, chứ không hề có chủ ý quấy rối tiệc sinh thần của tỷ, hay làm vỡ đèn lưu ly.”

 

Nàng ta dập đầu xuống đất, từng cái, từng cái một.

 

Thẩm Tịch ngồi bên cạnh ta, thân mình cứng nhắc, thần sắc không đổi.

 

Ánh mắt ta vô tình dừng ở cổ áo hắn.

 

Nơi đó, thoáng hiện một vệt hồng nhạt khó nhận ra.

 

Chính là sắc hồng phấn của loại son môi hoa phù dung mà Thẩm Hàm Nguyệt vẫn thường dùng.

 

Không biết trước khi đến đây, nàng ta đã khóc trong lòng hắn bao lâu.

 

Ta nhấc chén trà lên, nhẹ nhàng hớt đi lớp bọt nổi bên trên.

 

Mãi đến khi nghe tiếng dập đầu vang lên lần thứ ba mươi, ta mới chậm rãi mở miệng:

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

“Được rồi, đến đây là đủ.”

 

Nghe vậy, nàng ta mới từ từ ngẩng đầu lên, để lộ vầng trán trắng ngần đã sưng đỏ.

 

Thẩm Tịch trầm giọng, lạnh lùng cất tiếng:

 

“Tẩu tẩu của muội hiền lành, rộng lượng, không so đo với muội. Về sau, muội nên biết kính trọng nàng hơn, chớ gây thêm chuyện nữa.”

 

Thẩm Hàm Nguyệt rưng rưng nước mắt, ấm ức gật đầu.

 

Rồi nàng ta quay sang ta, khẽ nói:

 

“Tẩu tẩu, chuyện này là do ta mà ra. Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ cho tỷ một lời giải thích thỏa đáng.”

 

Đôi mắt nàng ta long lanh lệ, nhưng khóe miệng lại thấp thoáng hai lúm đồng tiền nhỏ xíu.

 

Nụ cười ấy… kỳ lạ mà khó hiểu.

 

Sáng hôm sau, khi nha hoàn mang điểm tâm lên, ta vừa đưa bát cháo lên môi thì bỗng cảm thấy buồn nôn.

 

Mùi tanh thoang thoảng khiến ta không tài nào nuốt nổi.

 

Nhưng trên bàn, chỉ có vài đĩa cháo trắng và mấy món dưa muối thanh đạm, chẳng hề có chút mùi tanh nào.

 

Nha hoàn liền tản ra tìm kiếm khắp viện.

 

Cuối cùng, họ tìm thấy một chiếc hộp gỗ vuông vức đặt ngay ngắn trên bệ cửa sổ.

 

Máu tươi đỏ thẫm từ bên trong rỉ ra, men theo bức tường chảy thành vệt dài.

 

Nha hoàn nhanh chóng đứng chắn trước mặt ta:

 

“Phu nhân, đừng nhìn…”

 

Nhưng đã muộn, ta đã trông thấy.