Trong chiếc hộp gỗ ấy, là mấy xác mèo hoang lạnh cứng.
Giữa những thân thể nhỏ bé ấy, có một con vô cùng quen thuộc.
Chính là con mèo trắng như tuyết, mắt biếc như ngọc, mà ba năm trước Thẩm Tịch đã tặng ta.
Con mèo ngoan ngoãn, hiền lành, từng được ta trịnh trọng viết hẳn một tờ hôn ước, từng được ta trao sính lễ.
Ta đã chăm bẵm nó từ khi còn bé xíu như nắm tay, nuôi đến khi lớn đến mức không chiếc khay nào có thể đặt vừa.
Vậy mà giờ đây, nó nằm đó, bất động và lạnh lẽo trong chiếc hộp nhuốm máu.
Dưới mái hiên, vang lên tiếng cười giòn tan:
“Tẩu tẩu, món quà này ta dành cho tỷ, tỷ có hài lòng không?”
Ta nhìn theo tiếng nói, thấy Thẩm Hàm Nguyệt đang đứng đó, môi cười rạng rỡ.
Thì ra là nàng ta.
Lòng bàn tay ta nhói lên đau đớn. Khi ta cúi đầu nhìn, mới phát hiện móng tay đã cắm sâu vào thịt, m.á.u rỉ ra nhuộm đỏ.
Ngọn lửa giận dữ bùng lên, thiêu rụi chút lý trí cuối cùng.
Theo bản năng, ta rút cây trâm cài đầu, lao thẳng về phía nàng ta.
Chỉ một khoảnh khắc trước khi mũi trâm chạm đến gương mặt tươi cười kia, một bóng người xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.
Thẩm Tịch dang tay ôm lấy Thẩm Hàm Nguyệt, xoay người che chở cho nàng ta.
Cây trâm trên tay ta bị hắn vung tay đánh rơi xuống đất:
“Tống Thời Vi, nàng điên rồi sao?”
Nhưng đã muộn.
Dù hắn có nhanh đến đâu, mũi trâm cũng đã rạch một đường trên má trái của Thẩm Hàm Nguyệt.
Máu đỏ tươi lập tức tuôn ra, chảy qua kẽ tay nàng ta khi nàng ta đưa tay lên ôm lấy vết thương.
Đôi mắt ầng ậc nước, giọng nói nghẹn ngào:
“Con mèo đó… từng tham dự vào việc quấy rối tiệc sinh thần của tẩu tẩu… Ta chỉ muốn giúp tỷ ấy trút giận mà thôi…”
Thẩm Tịch giận đến tái mặt:
“Vì một con súc sinh mà làm ra chuyện này… Hàm Nguyệt sau này còn biết lấy ai nữa?”
Giây phút ấy, ta bỗng nhiên hiểu ra.
Dù là ngọn đèn lưu ly, hay con mèo ta yêu thương, trong lòng hắn đều chưa từng có chút trọng lượng.
Ngay cả những bức thư ta từng gửi, dồn hết tâm tình vào từng câu từng chữ, e rằng cũng chỉ là mồi lửa vứt vào lò than mà thôi.
Ta buông xuôi, cúi người nhặt cây trâm rơi dưới đất.
Chợt phát hiện, không chỉ có m.á.u từ gò má nàng ta nhỏ xuống, mà m.á.u tươi cũng đã thấm đỏ dưới làn váy ta.
Trong phút chốc, cả viện nháo nhác, gà bay chó sủa.
Ngày hôm ấy, Thẩm Hàm Nguyệt bị rạch một vết sẹo trên mặt.
Còn ta… mất đi đứa con chưa kịp thành hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi tỉnh lại, ta thấy Thẩm Tịch ngồi bên cạnh giường.
Hắn nhìn ta rất lâu, rồi rụt rè lên tiếng:
“Thời Vi, Hàm Nguyệt… vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
“Vì ta, hãy bỏ qua cho nàng ấy, được không?”
Ánh nến lay động trong đêm tĩnh mịch.
Ta ngước mắt nhìn khuôn mặt thanh tú của hắn, lại chỉ cảm thấy gương mặt ấy chẳng khác nào loài chuột xám len lỏi trong nhà kho gặm nhấm hạt thóc.
Toan tính và hèn nhát.
04
Bỏ qua ư?
Ta đích thực có nhiều chuyện cần so đo với Thẩm Hàm Nguyệt.
Bữa tiệc sinh thần bị quấy rối, ngọn đèn lưu ly vỡ tan, thậm chí cả những chuyện ta chưa từng hé răng nhắc đến.
Nhưng lúc này đây, ta vừa mất đi hài tử trong bụng.
Đó là cốt nhục của ta, không phải cọng cỏ ngoài đường.
Chỉ bằng một câu “vẫn chỉ là một đứa trẻ”, hắn muốn ta nhắm mắt bỏ qua tất cả?
Sao có thể dễ dàng đến thế?
Lòng n.g.ự.c đầy ắp phẫn hận, nhưng gương mặt ta vẫn không để lộ nửa phần.
Chỉ khẽ đặt tay lên vùng bụng đã phẳng lặng, hạ mi mắt, nhẹ giọng đáp:
“Giờ đây, dù có muốn so đo… cũng chẳng còn ích gì.”
Thẩm Tịch nhìn ta, ánh mắt lộ vẻ áy náy sâu sắc, tưởng như sắp nhấn chìm ta dưới đáy.
Đêm hôm đó, Thẩm Hàm Nguyệt bị bắt quỳ trong sân viện.
Trời đông giá rét, nước đọng dưới đất vừa rơi xuống đã đóng băng.
Mặc cho nàng ta quỳ đến run rẩy ngả nghiêng, sắc mặt tái xanh, dù trông có đáng thương đến đâu, Thẩm Tịch cũng không động lòng xót thương.
Cũng chính trong đêm ấy, vết thương trên má nàng ta nhiễm hàn khí, lở loét mưng mủ.
Từ đó, không bao giờ có thể hồi phục như cũ.
Nửa năm sau đó, ta vẫn như thường lệ quán xuyến việc nhà, đảm đương việc chi tiêu trong phủ.
Thẩm Hàm Nguyệt, sau khi bị Thẩm Tịch nghiêm khắc răn dạy, cũng không còn gây thêm sóng gió.
Thậm chí, để chữa trị vết sẹo trên mặt nàng ta, ta còn đích thân tìm đến Lưu Sơn Nhân – vị danh y nổi tiếng nhất kinh thành, để xin phương thuốc.
Người trong kinh ai nấy đều nói, trưởng tẩu như mẹ.
Tiểu cô nhà họ Thẩm tuy bất hạnh mồ côi cha mẹ, nhưng may mắn thay lại được trưởng tẩu hết lòng chăm sóc, thật là phúc phận ba đời.
Quan hệ giữa ta và Thẩm Hàm Nguyệt bên ngoài dường như đã trở nên hòa thuận.
Thẩm Tịch liên tục lập công nơi biên cương, khiến danh tiếng nhà họ Thẩm ngày càng lẫy lừng.
Khi nhìn thấy vận thế của Thẩm gia đang dần lên như diều gặp gió, chẳng ai ngờ được rằng, chính vào lúc ấy, ta lại đề nghị hòa ly.