Thời Vi

Chương 4



Ngọn nến bên cạnh “tách” một tiếng, kéo ta trở về thực tại, những suy nghĩ rối ren tựa ngọn lửa nhỏ mà rừng rực cháy trong tâm trí.

 

Thẩm Tịch cau mày, ánh mắt m.ô.n.g lung như đang cố lần tìm trong ký ức.

 

Hắn đang cố nhớ, ta đã từng gửi cho hắn bức thư nào.

 

Nhưng hắn làm sao mà nhớ được?

 

Những chuyện ấy đã cách đây quá lâu, nếu không phải là người đích thân trải qua, sao có thể nhớ rõ?

 

Giống như hắn đã quên rằng, chính tay mình từng viết một tờ hòa ly thư cho ta.

 

Khi ấy, hắn đang cùng quân giao chiến với người Nguyệt Thị, sợ rằng bản thân bỏ mạng nơi sa trường, để ta phải mang tiếng góa phụ, bèn nhọc công sai người vượt ngàn dặm đưa đến cho ta tờ hòa ly thư ấy.

 

Hắn nói, nếu hắn chết, ta có thể cầm hòa ly thư mà tái giá.

 

Nếu hắn còn sống trở về, sẽ rước ta bằng tám kiệu lớn, danh chính ngôn thuận nghênh ta vào cửa.

 

Nhưng cuối cùng, ta không đem tờ hòa ly thư ấy đến nha môn xin đóng dấu.

 

Thẩm Tịch không chết, còn ta thì cẩn thận cất tờ thư ấy vào ngăn kéo trong bàn trang điểm.

 

Những đêm đơn côi, khi cảm thấy lòng dạ trống trải, ta lại lấy nó ra đọc.

 

Rõ ràng là một tờ hòa ly thư, vậy mà trong mắt ta, nó lại như chứng tích của đoạn tình cảm giữa ta và hắn năm xưa.

 

Giờ đây, khi tờ giấy ấy xuất hiện trong cảnh huống này, thật nực cười biết bao.

 

Giọng Thẩm Tịch khàn đi:

 

“Chỉ vì một bức thư, nàng muốn hòa ly với ta sao?”

 

Ta rất muốn nói với hắn rằng, không phải chỉ một bức.

 

Mà là rất nhiều, rất nhiều bức thư.

 

Là những khi ta gắng gượng một mình trụ vững trong phủ rộng mênh mông.

 

Là những lúc ta bị các mệnh phụ quyền quý cười nhạo vì xuất thân không cao.

 

Là những lần ta bị Thẩm Hàm Nguyệt năm lần bảy lượt hãm hại.

 

Tất cả, ta đều viết thành chữ, gửi cho hắn.

 

Nhưng hồi đáp lại là khoảng không im lặng, lạnh lẽo như chính trái tim hắn.

 

Ta đã từng gửi cho hắn biết bao bức thư.

 

Thế nhưng, hắn chưa từng hồi đáp.

 

Dù chỉ một lần.

 

Chuyện cũ như khói, nhắc lại giờ đây cũng chẳng thể phân rõ ai đúng ai sai, chỉ tổ khiến ta trở thành một kẻ đàn bà hẹp hòi, nhỏ nhen.

 

Nếu đã vậy, thì cũng không cần nói thêm nữa.

 

Ta đặt tờ hòa ly thư lên mặt bàn, tiếng giấy va chạm với mặt gỗ vang lên giòn tan:

 

“Thẩm Tịch, khi xưa, ta và chàng tự do định thân. Khi nhà họ Tống ta sa sút, cửa nhà vắng lạnh, chàng không hề hủy hôn để chọn người khác. Vì điều đó, ta luôn ghi lòng tạc dạ.”

 

“Sau này, chàng rời nhà năm năm, ta một mình quán xuyến trong ngoài cũng suốt năm năm. Đó chính là lời hồi đáp của ta cho ơn tình ngày ấy.”

 

“Chúng ta đi đến hôm nay, chỉ là một tờ giấy hôn ước mỏng manh. Giờ đây coi như hai bên đã thanh toán sòng phẳng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

“Về sau, sơn hà cắt đứt, mỗi người một đường.”

 

Ánh nến chập chờn hắt lên khuôn mặt Thẩm Tịch, khiến chân mày hắn khẽ giật.

 

Ta khoác tấm áo choàng dày, quay người bước ra ngoài.

 

Nhưng khi tới hành lang, ta bị chặn lại.

 

Người cản đường chính là Thẩm Hàm Nguyệt.

 

Nửa khuôn mặt nàng ta chìm trong bóng tối, đôi môi nhếch lên đầy châm chọc:

 

“Tống Thời Vi, ngươi tưởng phủ họ Thẩm này là nơi muốn đến thì đến, muốn đi thì đi sao?”

 

“Nói cho ta nghe xem, nếu ngươi rời đi, thì ai sẽ đem thuốc đến chữa mặt cho ta đây?”

 

Ta bật cười.

 

“Tiểu cô à, tiểu cô, ngươi thật sự cho rằng thứ ngươi bôi lên mặt mỗi ngày là thuốc ư?”

 

Sắc mặt Thẩm Hàm Nguyệt tức thì biến đổi, trắng bệch như tờ giấy.

 

Giọng nói cũng run rẩy, từng chữ vỡ vụn:

 

“…Ngươi nói gì?”

 

05

 

Ta khẽ nhún vai, nở một nụ cười hờ hững:

 

“Đó là Ngũ Độc Cao. Thứ thuốc ấy được làm từ năm loại độc trùng độc nhất, nghiền nát vào tiết Kinh Trập khi dương khí thịnh nhất.”

 

“Ngươi biết loại nào nổi danh nhất không? Để ta nghĩ xem…”

 

“Hình như… là đỉa thì phải?”

 

Ta mỗi lần nói một câu, sắc mặt Thẩm Hàm Nguyệt lại tái đi một phần.

 

Đến cuối cùng, nàng ta lấy khăn che miệng, khô khan nôn khan từng cơn.

 

Hộp thuốc cao vốn được cất giữ cẩn thận, nay như củ khoai nóng bỏng tay, bị nàng ta hốt hoảng ném ra xa.

 

Đêm hôm ấy, ta gói ghém hành lý, lặng lẽ rời khỏi Thẩm phủ.

 

Nghĩ lại thật nực cười.

 

Khi ta mới xuất giá, mẫu thân còn sống, nhà cửa tuy không phải phú quý giàu sang, nhưng cũng đủ cơm no áo ấm.

 

Hồi môn của ta chẳng phải ba thuyền năm xe như những tiểu thư hào môn, song mọi thứ cần có đều không thiếu.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Vậy mà sau năm năm bị dày vò trong Thẩm gia, bạc tiền đã hao hụt gần hết, ngay cả vài món vật dụng thuận tay cũng không còn.

 

Những món có chút giá trị đều đã bị ta, với tư cách quản lý chi tiêu trong phủ, đem đi cầm cố hoặc dùng để biếu tặng, lo liệu quan hệ cho Thẩm gia.

 

Càng nghĩ càng thấy không cam lòng.

 

Trước khi đi, ta dứt khoát vào kho lục soát một hồi lâu, gom góp được ba cỗ xe ngựa chất đầy, rồi mới rời phủ.

 

Hòa ly thư chưa được trình lên nha môn đóng dấu, người trong phủ không hay biết, nên không ai dám ngăn cản.

 

Những thứ nhẹ nhàng dễ mang theo, ta đều đổi thành ngân phiếu trong đêm.

 

Những món cồng kềnh, quý giá, ta sai người chuyển thẳng về nhà họ Tống.