Thời Vi

Chương 5



Nhà họ Tống đã sa sút, ca ca ta lại mới bước chân vào chốn quan trường, còn phải lo lễ lạt qua lại. Những vật này, ít nhiều cũng có thể giúp giữ thể diện.

 

Cùng với những vật phẩm ấy, ta gửi thêm một phong thư.

 

Trong thư, ta kể rõ mọi chuyện đã xảy ra, cũng nhấn mạnh rằng ta không muốn với thân phận bị bỏ rơi mà làm ảnh hưởng đến danh tiếng của ca ca.

 

Ta nói, đợi khi nào mình gây dựng được chút thành tựu, ắt sẽ hồi kinh.

 

Sắp xếp xong xuôi, ta ôm bọc hành lý, bước lên thuyền.

 

Chủ thuyền là một cặp vợ chồng, chồng chèo chống, vợ g.i.ế.c cá.

 

Thấy ta một thân đơn độc, bọn họ cũng chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ niềm nở hỏi:

 

“Cô nương, có uống canh cá không?”

 

Bên bờ sông gió rét căm căm, có bát canh nóng hổi thì không gì bằng.

 

Thuyền phụ động tác nhanh nhẹn.

 

Bà ấy rạch bụng cá, cạo sạch vảy, thả vào chảo dầu đang nóng rẫy.

 

Chỉ trong khoảnh khắc, thân cá cuộn tròn, chuyển sang sắc vàng óng.

 

Bà ấy lại múc một gáo nước sôi, dội vào chảo.

 

Tức thì, nước canh đổi sang màu trắng đục, tỏa hương thơm lừng.

 

Lửa lò hồng rực, bà thuyền phụ múc một bát canh, đưa đến trước mặt ta.

 

Ta chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ, mà cảm giác ấm áp đã lan tỏa khắp tứ chi.

 

Ta không kìm được mà cất tiếng hỏi:

 

“Đây là cá gì mà lại tươi ngon đến thế?”

 

Thuyền phụ cười, đôi mắt híp lại, vẻ mặt thoáng chút tự hào:

 

“Chỉ là cá sông bình thường thôi, chẳng qua tay nghề ta khá một chút.”

 

Thuyền phu đang húp canh, nghe vậy bật cười hai tiếng trầm thấp:

 

“Đúng vậy, ngoài nương tử ta ra, chẳng ai nấu được hương vị này đâu.”

 

Rồi như sực nhớ ra, ông ấy nói tiếp:

 

“Nhưng nếu nói đến độ tươi ngon, thì phải kể đến 'tứ tai lư' ở Quả Châu. Ta từng may mắn được nếm thử một lần, nước canh trắng mịn như sữa bò, hương vị thanh tao vô cùng...”

 

Hai người liếc mắt nhìn nhau, nở nụ cười ấm áp.

 

Thuyền phu ăn hết bát canh, rồi đứng lên kéo giọng mời khách:

 

“Đi Túc Châu còn ai nữa không——”

 

Hắn vừa dứt lời, liền tháo dây neo, con thuyền nhẹ lắc lư hai cái.

 

Ngay lúc đó, trong lòng ta bỗng nhiên có một cảm giác kỳ lạ.

 

Ta vội vàng kéo váy, nhanh chân bước lên bờ.

 

Rồi quay người nhảy lên con thuyền bên cạnh.

 

Thuyền phụ thoáng ngẩn ra:

 

“Cô nương, chẳng phải định đi Túc Châu ư? Sao lại…”

 

Thuyền rời bến, ngày một trôi xa.

 

Ta không kịp mở túi tiền, đành tháo cây trâm ngọc trên đầu, ném về phía bà.

 

“Đa tạ bát canh cá của bà.”

 

“Ta đổi ý rồi, ta không đi Túc Châu nữa. Ta muốn đến Quả Châu.”

 

Vì ta cũng muốn nếm thử xem, con cá tứ tai lư ấy tươi ngon đến nhường nào.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

06

 

Trời khuya, mưa lất phất, làm ướt khung cửa sổ.

 

Thẩm Tịch ngồi bên bàn, từng chén rượu nối tiếp nhau trút xuống.

 

Hắn vốn không phải kẻ thích mượn rượu giải sầu.

 

Nhưng lúc này đây, chỉ có men say mới khiến nỗi đau trong lòng dịu bớt phần nào.

 

Tờ hòa ly thư lặng lẽ nằm trên mặt bàn.

 

Hắn nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng ban chiều.

 

Thẩm Tịch ngẫm nghĩ, trong lòng rối bời.

 

Thời Vi miệng nói muốn hòa ly, nguyên cớ chỉ vì mấy bức thư.

 

Suốt năm năm thành hôn, hắn phần lớn thời gian đều trấn giữ biên cương, chẳng hay biết chuyện nhà.

 

Chỉ có Hàm Nguyệt cứ ba tháng lại gửi thư đến quân doanh. Nội dung đa phần là những câu nũng nịu, kể lể vu vơ, chẳng mấy việc quan trọng.

 

Nhưng thư của Thời Vi… hắn chưa từng nhận được một bức.

 

Vừa rồi, vẻ mặt nàng khi nhắc đến những bức thư đó, rõ ràng không hề giống kẻ nói dối.

 

Chẳng lẽ… hắn đã nhầm?

 

Ý nghĩ này lóe lên, khiến bàn tay cầm chén rượu của hắn run nhẹ.

 

Chén rượu bị đặt mạnh xuống bàn, hắt ra một mảng bóng tối ẩm ướt.

 

“Người đâu!”

 

Một tên gia nhân vội vã bước vào, quỳ xuống:

 

“Tướng quân có gì sai bảo ạ?”

 

“Thư từ ra vào trong quân doanh hiện cất ở đâu?”

 

Mặt tên gia nhân lập tức trắng bệch, thân mình run lên, khụy xuống:

 

“Tướng quân… có phải… có phải đã xảy ra sơ sót gì? Xin ngài cứ sai bảo, tiểu nhân lập tức đi tìm ngay…”

 

“Đừng nói nhảm nữa! Mau mang toàn bộ thư từ đến đây!”

 

Tên gia nhân run rẩy vâng dạ, rồi lui ra ngoài.

 

Không lâu sau, từng hòm thư được khiêng vào, chất đầy trước mặt Thẩm Tịch.

 

Thư từ quân doanh vốn nhiều như tuyết rơi, chồng chất rối loạn.

 

Hắn lần giở từng xấp giấy, lòng càng lúc càng nóng nảy.

 

Vẫn không thấy.

 

Đúng lúc cơn giận dâng lên tới đỉnh điểm, tên gia nhân kia quỳ sụp xuống, dâng lên một chiếc hộp gấm:

 

“Tướng quân… còn… còn đây nữa ạ…”

 

Thẩm Tịch lập tức giật lấy hộp, mở nắp.

 

Bên trong là một xấp thư được xếp ngay ngắn, phong thư vẫn nguyên niêm phong, thậm chí còn phảng phất mùi hương nhàn nhạt.

 

Ánh nến lay động phản chiếu lên giấy, hắn cẩn thận mở lá thư đầu tiên.

 

Ngày tháng ghi rõ: mùa xuân năm Chiêu Nhân thứ tám.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

 

Chính là năm bọn họ mới thành thân.

 

Giấy là loại hoa tiên cao cấp, chữ viết thanh thoát, nét mực như rắc hoa.

 

Dòng chữ hiện ra trước mắt:

 

“Phu quân ở biên cương có được bình an chăng? Trong phủ, hoa ngọc lan đã nở rộ. Thiếp đã phơi được không ít cánh hoa. Ngọc lan tính ấm, giúp khai thông phế khí. Nếu phu quân rảnh rỗi, hãy dùng pha trà mà uống.”

 

Thẩm Tịch ngừng thở.