Hắn lật túi gấm đi kèm, bên trong là những cánh hoa ngọc lan đã héo khô, chuyển màu vàng úa theo năm tháng.
Hắn mở tiếp bức thư thứ hai.
Ngày tháng: mùa đông năm Chiêu Nhân thứ chín.
Bàn tay hắn khẽ siết chặt.
Những năm ấy, người Nguyệt Thị liên tục quấy nhiễu biên cương. Thẩm Tịch, với tư cách là tướng trấn giữ quân doanh, phải ngày đêm đề phòng, ngay cả ngày Tết cũng chẳng thể hồi kinh sum họp.
Lá thư thứ hai chỉ viết vỏn vẹn:
“Biên cương hàn khổ, phu quân nhất định phải giữ gìn thân thể, chớ để nhiễm phong hàn. Thiếp đã tự tay may một chiếc áo lông cừu, mặc sát người là tốt nhất.”
Theo thư, hẳn là có gửi kèm một tấm áo lông. Nhưng giờ đây, món đồ ấy đã không còn thấy đâu.
Thấy Thẩm Tịch im lặng, tên gia nhân càng cúi rạp người, đầu gần như chạm đất.
Hắn tiếp tục mở từng bức thư.
Lá thư thứ ba, lá thứ tư, rồi lá tiếp theo…
Thời Vi không gửi thư nhiều. Khi mới thành thân, nàng viết khá thường xuyên, nhưng về sau, cứ ba đến năm tháng mới gửi một bức.
Ban đầu, nội dung thư chỉ là những lời hỏi han sức khỏe, dặn dò giữ gìn thân thể.
Nhưng dần về sau, những câu chữ ấy lại biến thành những lời kể lể đầy ấm ức.
Những lá thư đầy rẫy những chuyện về Thẩm Hàm Nguyệt.
Nào là hôm tiệc tùng bị nàng ta cố ý làm bẩn y phục.
Nào là lúc kiểm tra sổ sách, đèn dầu bất ngờ bị đổ lên toàn bộ giấy tờ.
Tuy đều là những chuyện nhỏ nhặt, nhưng nét chữ run rẩy kia lại như từng tiếng nức nở của một đứa trẻ.
Như một đứa trẻ tủi thân, chỉ biết gửi gắm nỗi oan ức vào những trang thư, chờ đợi một lời hồi đáp từ người chồng nơi xa.
Thẩm Tịch cúi đầu đọc hết những dòng chữ ấy, lòng quặn thắt như bị d.a.o cắt.
Đến khi mở đến lá thư cuối cùng, nụ cười gượng gạo trên môi hắn vụt tắt.
Trên tờ giấy, chỉ có mấy câu ngắn ngủi:
“Thẩm Tịch, Thẩm Hàm Nguyệt đã đập vỡ đèn lưu ly của ta. Nếu chuyện này không được giải quyết rõ ràng, thì tình nghĩa phu thê giữa ta và chàng coi như chấm dứt.”
Hắn sững người.
Mồ hôi lạnh rịn ra trên trán.
Đó là kết quả sau từng ấy năm nhẫn nhịn, sau từng ấy lần bị chèn ép.
Nhưng hắn… đã làm gì?
Hắn nhắm mắt, cánh tay run lên khi khép lại chiếc hộp gấm.
Cố gắng vịn vào mép bàn đứng dậy, giọng nghẹn đặc:
“Những bức thư này… tại sao trước kia không đưa cho ta?”
Tên gia nhân quỳ rạp, run lẩy bẩy, mặt mũi tái nhợt:
“Tiểu nhân… tiểu nhân không dám giấu… Là… là tiểu thư dặn…”
“Muội ấy nói gì?”
“Tiểu thư bảo, chuyện trong nhà đã có người báo lại với ngài. Thư của phu nhân… không cần trình lên nữa…”
Thẩm Tịch đứng lặng.
Cơn lạnh từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hóa ra… Thời Vi thực sự đã gửi thư.
Những bức thư ngập tràn tình cảm và mong mỏi.
Vậy mà, tất cả những gì nàng nhận lại… chỉ là sự thờ ơ tuyệt vọng.
Mà kẻ đẩy tình yêu ấy vào bóng tối, lại chính là hắn.
Ngọn nến trên bàn bập bùng trong gió.
Ánh mắt Thẩm Tịch dần trống rỗng, bất động nhìn ngọn lửa ấy, như muốn tìm kiếm điều gì đó trong vô vọng.
Cổ họng ta chợt nghẹn lại, khó chịu không rõ vì đâu.
Đúng lúc ấy, một cơn gió lạnh thốc qua, cuốn tung rèm châu.
Một người bước vội vào phòng, hô to:
“Khởi bẩm tướng quân, phu nhân nàng…”
Thẩm Tịch mừng rỡ, vội vàng bật dậy, suýt chút nữa đá đổ cây đèn trên bàn.
“Phu nhân… nàng đã về rồi sao?”
Người kia đứng khựng lại, mặt lộ vẻ khó xử, lúng túng hồi lâu mới đáp:
“Không… không phải. Là phu nhân…”
“Phu nhân thế nào?”
“Phu nhân… đã mang theo đồ đạc trong khố phòng, đi về hướng Túc Châu rồi ạ.”
Tiếng “choang” vang lên chát chúa.
Chén rượu trên bàn, vốn được Thẩm Tịch nâng lên chưa kịp uống, rơi xuống đất, vỡ thành từng mảnh.
07
Khí hậu ở Quả Châu thật dễ chịu.
Phía trái giáp sông, phía phải tựa núi, cảnh sắc an yên, tĩnh lặng.
Ta chưa từng thấy nơi nào thanh bình đến thế.
Có lẽ ta là người gan lớn.
Sau khi nếm thử vài lần món tứ tai lư trứ danh, ta bỗng nảy ra ý mở một tửu lâu.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Nhưng cuộc đời vốn không đơn giản như câu chuyện trong sách.
Hai lần liền, ta đầu tư toàn bộ vốn liếng, kết quả đều trắng tay.
Người làm sổ sách cho ta, một vị lão tiên sinh già, cuối cùng không nén được mà lên tiếng khuyên nhủ:
“Chủ nhân à, mở tửu lâu đâu phải chỉ cần có tiền. Phải biết cách quản lý, có tầm nhìn. Bằng không, dù có núi vàng núi bạc cũng sẽ tiêu tán cả.”
Ngẫm lại thấy đúng, ta đành nghe lời ông ấy, đóng cửa tửu lâu.
Sau đó, ta tìm đến Đồng Tâm hạng, xin bái sư học nghề với Chu nương tử.
Chu nương tử vốn là cái tên nổi danh khắp Quả Châu.
Khi ta mới đặt chân đến đây, đã từng nghe kể về bà ấy.
Nghe nói bà mất mẹ từ khi lên sáu.
Cha bà sau đó tục huyền, nhưng chẳng mấy chốc, bà bị đẩy vào làm con dâu nuôi từ bé cho một gia đình khác.
Ai nghe cũng nghĩ đó là số phận bi thương, khổ hạnh.
Nhưng trời thương lòng người.
Phu quân của bà là một người hiền lành, biết điều.