Thời Vi

Chương 8



Nùng Hoa công chúa là thân muội muội cùng mẫu của Hoàng thượng, từ nhỏ đã được sủng ái hết mực.

 

Khi thành thân, Hoàng thượng không tiếc công sức chọn cho nàng vị hôn phu xuất sắc nhất kinh thành – thế tử của phủ Cảnh Quốc công.

 

Sau khi thế tử yểu mệnh qua đời, để bù đắp cho nỗi đau mất chồng của nàng, Hoàng thượng liền ban cho nàng toàn bộ vùng Túc Châu trù phú làm phong địa.

 

Lần này, công chúa hồi kinh, nhân tiện sẽ ghé qua Quả Châu.

 

Chu nương tử muốn nhân dịp ấy, để danh tiếng của thực trù vang xa hơn nữa.

 

Ta hiểu, đãi tiệc cho công chúa, không thể sơ sài.

 

Đầu tiên, chính là ở nguyên liệu.

 

Mùa hạ là mùa trái cây trĩu quả, rau củ phong phú.

 

Nhưng để chọn được nguyên liệu thật tinh tế, hương vị đặc biệt, lại chẳng dễ dàng.

 

Sau ba ngày đắn đo suy nghĩ, Chu nương tử cuối cùng quyết định chọn… củ sen làm món chính.

 

Củ sen, hay còn gọi là ngọc trúc.

 

Sinh trưởng nơi bùn lầy nước đọng, nhưng bên trong lại thanh khiết, giòn mát.

 

Chỉ là, sen vốn dễ hỏng, nếu thu hái ban ngày, lớp bùn khô nhanh, hương vị sẽ giảm sút đáng kể.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Vậy nên, vào đêm trước ngày công chúa tới Quả Châu, Chu nương tử cắt cử ta và Lâm Phong Miên cùng đi đến ruộng sen để chọn lựa nguyên liệu.

 

09

 

Nói là đi đào sen, kỳ thực chỉ là đi theo mấy người nông dân giàu kinh nghiệm, để học cách phân biệt, kiểm tra chất lượng củ.

 

Ruộng sen nằm ở rìa ngoài của hồ, muốn đến đó phải vượt qua một khoảng nước dài.

 

Quả Châu về đêm, trăng khuyết soi rõ mặt hồ như một tấm gương rộng lớn.

 

Ánh trăng mờ ảo, lấp loáng phản chiếu từng gợn sóng lăn tăn, đưa ta vào một thế giới tĩnh mịch hiếm có.

 

Lâm Phong Miên ngồi nơi mũi thuyền, tay cầm mái chèo, hững hờ khuấy nước, chẳng buồn nói với ta nửa lời.

 

Ta cũng chẳng để tâm, chỉ thò tay ra ngoài mạn thuyền để hái một búp sen non.

 

Nào ngờ, thuyền vì lệch trọng tâm mà bất ngờ lắc mạnh.

 

Lâm Phong Miên cắn chặt răng, quai hàm siết lại, giọng đầy bực dọc:

 

“Ngươi còn nhúc nhích nữa thử xem!”

 

Ta tỏ vẻ vô tội, đáp:

 

“Ta chỉ muốn hái chút sen non. Hạt sen thanh mát, nấu cháo rất tốt cho cơ thể.”

 

Hắn nghe vậy thì trợn mắt, giọng điệu đầy chế giễu:

 

“Tống Thời Vi, ngươi rốt cuộc là thích làm màu đến vậy sao?”

 

“Làm màu?”

 

Ta ngẩn người, chưa kịp đáp thì hắn đã hừ lạnh:

 

“Ở trước mặt Chu nương tử, cái gì ngươi cũng phải làm cho hoàn hảo.”

 

“Dao cắt cũng phải sắc bén nhất, sổ sách cũng phải rõ ràng nhất, ngay cả khi tiếp khách, ngươi cũng phải cười cho thật ngọt ngào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

“Ngươi cố sức tỏ ra xuất sắc như vậy, chẳng lẽ thật sự nghĩ rằng chỉ cần cố gắng, Chu nương tử sẽ giao thực trù cho ngươi ư?”

 

Nghe vậy, ta chỉ cười.

 

Quả thật là lời lẽ hoang đường.

 

Nhưng cũng bởi hắn còn trẻ, lời nói vô tình kia lại không khiến ta giận được.

 

Giữa những cánh hoa sen, ta đưa tay chụp lấy một con đom đóm đang bay lượn, giữ trong lòng bàn tay.

 

Rồi nhẹ giọng đáp:

 

“Chu nương tử sẽ giao thực trù cho ai, ta chẳng hề quan tâm.”

 

Lâm Phong Miên sửng sốt:

 

“Ngươi… không muốn có thực trù?”

 

“Ta bái sư, chỉ mong học được chút thuật buôn bán. Một khi đã nắm rõ đạo lý kinh thương, đừng nói thực trù, ngay cả mở một tửu lâu ta cũng không hề lo lắng. Hà tất phải tham cầu sản nghiệp của người khác?”

 

Hắn im lặng, đôi môi khẽ mím.

 

Mãi lâu sau, mới rít ra một chữ:

 

“Giả dối!”

 

Có lẽ hắn quá tin tưởng vào kỹ năng chèo thuyền của bản thân.

 

Chỉ mải xoay người về sau để lời qua tiếng lại với ta, mà không hề để ý phía trước.

 

Trước mặt thuyền là một mảng sen dày đặc, cành lá chằng tỷt.

 

Khi hắn phát hiện ra thì thân thuyền đã trôi sâu vào trong.

 

Cành lá bị đẩy nghiêng, va chạm vào nhau, làm thuyền lắc dữ dội.

 

Rồi, “bõm” một tiếng.

 

Lâm Phong Miên rơi xuống hồ.

 

Người ngày thường luôn kiêu ngạo bất kham, nào ngờ lại chẳng biết bơi.

 

Ta tuy biết chút ít về bơi lội, nhưng lúc ấy còn đang phải giữ thăng bằng cho con thuyền, lại thêm mấy thùng hải sản tươi trong khoang cần được giữ nguyên.

 

Lúc ấy, ta chỉ biết cắn răng, dằn lòng không vội vàng nhảy xuống.

 

Mãi đến khi ta khó nhọc chèo thuyền thoát khỏi rừng sen, rồi kéo được hắn lên, thì Lâm Phong Miên đã uống no một bụng nước.

 

Sắc mặt hắn tái xanh, dường như định lên tiếng dọa nạt ta điều gì.

 

Nhưng khi trông thấy chiếc khăn tay ta đưa đến, ánh mắt hắn khựng lại.

 

Cuối cùng chỉ buồn bã hạ giọng:

 

“…Chuyện hôm nay, ngươi không được nói với ai.”

 

Ta mỉm cười, gật đầu đồng ý, rồi tiện tay gỡ đám rong rêu vướng trên phát quan của hắn.

 

Ánh trăng rọi xuống hồ, làn nước sáng như tấm gương phẳng lặng.

 

Ta thoáng liếc qua vành tai ửng đỏ của hắn.

 

Bỗng cảm thấy… màu ấy chẳng khác gì sắc hồng của những đóa sen nở giữa hồ.