Thủ Lĩnh Đám Bắt Cóc Là Chồng Mới Của Tôi

Chương 10:



Chương 10: Kỳ Thuật mặc chiếc áo khoác dáng dài tôi may, khí chất của hắn rất đặc biệt, dáng người cao ráo, lại khoác chiếc áo khoác kia lên, đúng là ra hình ra dáng.

Là người sinh ra và lớn lên ở Bắc Kinh, những nơi mọi người thường tới vui chơi gần như tôi đều đã đi rồi.

Kỳ Thuật cũng không tốn nhiều tâm tư, vung tay thoải mái dẫn tôi đi mua sắm.

Thật ra tôi đã có rất nhiều đồ trang sức, nhưng Kỳ Thuật cứ nói trong tiệm còn có mẫu mới.

Tôi sơ ý chút lại coi trọng thêm mấy món.

Nhờ thân phận Kỳ tổng của hắn, tôi không chỉ mua được nhiều đồ, mà phục vụ cũng rất chu đáo.

Ngay lúc tôi đang cầm cà vạt ướm thử lên người Kỳ Thuật, tôi gặp được người đàn ông đã biến mất khỏi ký ức của tôi, nhưng dường như lại hiện hữu ở khắp mọi nơi.

Lục Kỳ Phong.



Thật ra khi Lục Kỳ Phong nhìn thấy Đường Nhứ Nhứ cũng có chút không dám nhận.

Nhưng mười mấy năm qua, cô luôn đi theo sau anh ta, dáng vẻ của cô đã được khắc sâu trong đầu anh ta.

Anh ta không dám nhận là bởi vì cô gái vẫn luôn đi theo anh ta, giờ lại được một người đàn ông khác nuôi dưỡng rất tốt.

Da của Đường Nhứ Nhứ rất trắng, dáng người rất đẹp, cô mặc váy áo tinh xảo, tôn lên những đường cong hoàn hảo.

Trên cổ là sợi dây chuyền ngọc trai đắt tiền, trên tai đeo kiệt tác của nhà thiết kế mà cô luôn coi là thần tượng.

Anh ta đã từng tìm hiểu tác phẩm đó, chỉ có điều trong lòng anh ta cho rằng Đường Nhứ Nhứ sẽ luôn đi theo mình, mua sớm hay mua muộn cũng như nhau.

Đợi đến đêm tân hôn lại tặng cô cũng được.

Nhưng bây giờ, cả người cô như tỏa sáng, trên mặt mang theo nụ cười rực rỡ.

Là cười với người đàn ông đó!

Cho tới bây giờ, cô chưa từng cười với anh ta như vậy.

Nhưng dựa vào cái gì, rõ ràng vẫn luôn là cô quấn lấy anh ta, là cô không màng tất cả chạy đến bên anh ta, khơi dậy những gợn sóng trong lòng anh ta.

Vậy mà mới không đầy mấy ngày, cô đã không đến tìm anh ta nữa.

Mới chẳng được mấy ngày, người phụ nữ Đường Nhứ Nhứ này đã ngã vào lòng người khác.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Khi Lục Kỳ Phong đi tới, tôi vô thức lùi ra sau lưng Kỳ Thuật.

Kỳ Thuật nắm lấy tay tôi, ý bảo tôi đừng sợ.

“Đường Nhứ Nhứ, mấy ngày nay cô đi đâu vậy? Cô không biết chúng ta đã đính hôn rồi sao? Tôi thấy hôn lễ nên được đưa vào lịch trình đi thôi, không lỡ ngày nào đó cô chạy theo trai lạ mất tiêu mà tôi vẫn không biết.”

Kỳ Thuật cười lạnh: “Hôn lễ? Lục thiếu gia hồ đồ rồi sao? Từ lúc anh không cứu cô ấy, cô ấy đã không còn là vị hôn thê của anh nữa rồi, bây giờ cô ấy là vị hôn thê của tôi.”

Lục Kỳ Phong tiến lên trước một bước: “Của anh? Hừ, tôi và Đường Nhứ Nhứ đã tổ chức tiệc đính hôn rồi, các người thì tính là gì? Không được mai mối mà lén lút tằng tịu với nhau?”

Ánh mắt Kỳ Thuật lạnh như băng, khi lại mở miệng lần nữa, giọng nói của hắn như được tôi luyện trong băng: “Vậy thì đã sao, tất cả mọi thứ phải xem Nhứ Nhứ có đồng ý hay không.”

“Hừ, cô ta có biết anh lừa cô ta không?”

Kỳ Thuật nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, tôi biết, hắn đang căng thẳng.

Tôi cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

“Lục Kỳ Phong, anh là dư nghiệt thời nhà Thanh à, thế kỷ 21 rồi sao còn giữ cái tư tưởng cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy? Hơn nữa, chẳng phải anh cũng không đến tiệc đính hôn sao? Tôi chọn ai liên quan gì đến anh?”

“Đường Nhứ Nhứ! Tôi... hôm đó không phải tôi cố ý không đến, chỉ là có việc đột xuất, hơn nữa, Nhứ Nhứ, tôi sẵn lòng cưới em.” Sắc mặt Lục Kỳ Phong rất khó coi.

“Nhứ Nhứ... Em... nhớ ra hết rồi?”

Tôi dùng ánh mắt an ủi Kỳ Thuật.

“Lục Kỳ Phong, anh sẵn lòng cưới tôi là chuyện gì tốt lắm sao? Bất kể trước kia như thế nào, hiện tại và tương lai, tôi đều không có quan hệ gì với anh.

“Liên hôn đã bị hủy bỏ, tôi chỉ là tôi, hôn nhân của tôi do tôi tự quyết định.”

Lục Kỳ Phong không chịu buông tha: “Đường Nhứ Nhứ, em có biết trước đây em từng rất thích anh không? Đợi đến khi em tỉnh táo lại, em sẽ hối hận.”

“Ồ, vậy sao, tôi không nhớ.”

Tôi kéo tay Kỳ Thuật định rời đi.

Nhưng Lục Kỳ Phong lại nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt lạnh lùng: “Đường Nhứ Nhứ, cho em thêm một cơ hội nữa, chọn hắn hay là chọn tôi?”

“Anh bị thần kinh à, buông tay ra.”

“Nhứ Nhứ, trước đây em không phải như vậy.”

Kỳ Thuật siết c.h.ặ.t t.a.y Lục Kỳ Phong: “Cô ấy kêu anh buông tay, anh không nghe thấy sao?”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Không hề khoa trương, nếu bây giờ không phải là xã hội pháp trị, rất có thể Kỳ Thuật sẽ không chút do dự bẻ gãy xương cổ tay của Lục Kỳ Phong.