Thủ Lĩnh Đám Bắt Cóc Là Chồng Mới Của Tôi

Chương 3:



Chương 3: Rõ ràng Kỳ Thuật còn chưa kịp phản ứng, ngây người vài giây rồi mới định đẩy tôi ra.

Nhưng tôi đã sớm quấn chặt lấy hắn.

Tôi chưa từng hôn ai, nên chỉ có thể hôn loạn xạ.

Hắn dùng một cánh tay ôm lấy eo tôi, để tôi không bị ngã.

Làn da rám nắng ôm lấy vòng eo trắng nõn, tạo nên cảm giác đối lập rất rõ rệt.

Nhưng tay kia lại bóp gáy tôi kéo tôi ra.

Hai người đối diện, cuối cùng tôi lảng tránh ánh mắt hắn, giả vờ thẹn thùng.

Đáy mắt Kỳ Thuật vẫn trong veo tỉnh táo, hắn sờ khóe môi bị tôi làm rách: “Hôn kém thì đừng học đòi cưỡng hôn.”

“Em...”

Hắn thả tôi xuống, nhưng tôi lại kéo tay hắn: “Vậy anh có thể để em luyện tập nhiều thêm một chút không?”

Kỳ Thuật: “...”



“Đường Nhứ Nhứ.”

“Đây.”

Kỳ Thuật dựa vào ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo, khẽ nhướng mắt nhìn tôi.

Tôi đang mặc chiếc áo sơ mi mà hắn tìm tạm cho tôi.

Quần dài tới mức có cả một đoạn lê trên đất.

“Biết mình đến đây bằng cách nào không?”

“Biết, bị bắt cóc tới.”

Vẻ mặt Kỳ Thuật không thay đổi nhiều: “Đúng là ngã đến ngu rồi.”

Tôi: “...”

“Lại đây.”

“A.”

Tôi ngồi cạnh hắn, sát bên cánh tay hắn.

Không biết thái độ hiện tại của hắn là như thế nào, tôi liếc trộm hắn.

Đường viền sườn mặt rất rõ ràng, ngũ quan góc cạnh, ánh đèn ấm áp chiếu lên xương mày hắn khiến khuôn mặt hung dữ trở nên dịu dàng hơn.

Vẻ mặt lơ đãng, không nhìn ra tâm trạng.

Kỳ Thuật lấy hộp thuốc dưới bàn trà lên, bàn tay to lớn lục lọi lung tung bên trong, cuối cùng lấy ra một hộp thuốc ném lên người tôi.

“Cục u trên đầu, tự bôi đi.”

Dù là con người sắt đá cũng có lúc dịu dàng, ấm áp quá.

“Cái này sẽ để lại sẹo mất.”

“Không bôi thì thôi.” Giọng điệu hắn không được thân thiện lắm.

“Em không nhìn thấy, anh giúp em được không?”

Tôi chớp mắt, nắm lấy tay hắn.

Kỳ Thuật cố nhịn, cuối cùng rút tay ra, dùng tăm bông chấm thuốc bôi lên cục u trên trán tôi.

Hắn không quen tay, động tác rất tùy tiện, thuốc bôi lên cũng không đều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tôi nhìn hắn chằm chằm, hắn bị tôi nhìn đến phát bực, trực tiếp ném tăm bông đi.

“Được rồi.”

“Chưa được, anh bôi còn chưa đều.”

Tôi còn muốn tiếp xúc gần gũi hơn.

Kỳ Thuật không thèm để ý đến lời buộc tội của tôi, trực tiếp đứng dậy.

“Phòng cho khách ở lầu hai, cô muốn ngủ phòng nào thì ngủ, mai tôi tìm bác sĩ khám não cho cô.”

Tôi ôm eo hắn: “Anh đi đâu vậy?”

Hắn quay đầu nhìn tôi, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc.

“Em có thể ngủ với anh không.”

...

Nửa đêm.

Kỳ Thuật nhìn cô gái đang nằm trên đùi mình, bấm số điện thoại mà thuộc hạ gửi tới.

“Ai vậy? Nửa đêm rồi còn không để người ta nghỉ ngơi à?”

Kỳ Thuật không thèm để ý đến lời oán trách của đối phương, đi thẳng vào vấn đề: “Con gái ông đang ở trong tay tôi.”

Đường Quý Sơn giật mình.

Sau đó lại nhận ra, người bị bắt cóc chỉ là đứa con gái thứ không được sủng ái của mình.

Ông ta hừ lạnh một tiếng: “Muốn tôi chuộc nó? Nằm mơ, nó tự ý bỏ đi, các người cứ giữ lấy.”

“Tất nhiên là tôi không thiếu chút tiền chuộc đó của ông, nhưng nghe nói, Đường gia vừa đính hôn với Lục gia, lỡ như đến lúc đó không thấy người, không biết ông phải ăn nói thế nào.”

Kỳ Thuật vén một lọn tóc của Đường Nhứ Nhứ lên, quấn quanh ngón tay đùa nghịch.

Mãi tới lúc này Đường Quý Sơn mới nghe ra giọng nói quen thuộc này là của ai, ông ta nuốt nước bọt: “Tôi phải làm gì?”

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


“Trong buổi đấu thầu sắp tới, hi vọng ông đừng giở trò gì, nếu không...”

Đương nhiên Đường Quý Sơn biết hậu quả.

Kỳ gia có tiếng ở cả hắc bạch lưỡng đạo, có thế lực rất lớn ở nước ngoài.

Những năm gần đây, Kỳ gia chuyển trọng tâm sản nghiệp về nước, chỉ trong chưa đầy ba năm, người đứng đầu mới của Kỳ gia là Kỳ Thuật đã gây dựng nên cơ đồ ở Bắc Kinh.

Thủ đoạn của bọn họ, không ai có thể tưởng tượng nổi.

Đường Quý Sơn vội vàng đáp: “Tôi biết rồi, tôi biết rồi, buổi đấu thầu tôi nhất định sẽ thành thật, mong ngài chăm sóc Nhứ Nhứ nhiều hơn, con bé... con bé bây giờ thế nào rồi?”

Kỳ Thuật liếc nhìn người trên đùi, không chút do dự cúp điện thoại.

Dù là trong giấc ngủ, Đường Nhứ Nhứ cũng không yên ổn.

Cô khẽ cau mày, hai tay vẫn nắm chặt ngón tay của Kỳ Thuật.

Thỉnh thoảng lại bóp vài cái.

Kỳ Thuật rút tay ra, lại phát hiện trên ngón tay dính vài giọt nước miếng.

Hắn ghét bỏ dùng khăn giấy lau, sau đó lại đẩy đầu Đường Nhứ Nhứ ra khỏi đùi mình.

Đến chỗ rẽ cầu thang, Kỳ Thuật quay đầu nhìn người đang ngủ trên ghế sofa.

Hắn bực bội vò tóc, lại đi xuống, bế Đường Nhứ Nhứ lên.

Vẻ mặt tuy mất kiên nhẫn nhưng động tác của hắn lại rất nhẹ nhàng.

Đôi chân nhỏ xỏ trong ống quần rộng thõng xuống khuỷu tay, Kỳ Thuật cẩn thận tránh khung cửa.

Tùy tiện nhét người vào một phòng cho khách.