Thủ Lĩnh Đám Bắt Cóc Là Chồng Mới Của Tôi

Chương 4:



Chương 4: Ở nhà Kỳ Thuật mấy ngày, nhưng rất ít khi tôi gặp được hắn.

Dưới tầng hầm có một sàn đấu quyền anh rất lớn, Kỳ Thuật thường xuyên đấu với thuộc hạ ở đó.

Tôi liền lén lút xuống xem.

Dáng người Kỳ Thuật rất đẹp, thuộc hạ của hắn cũng không tệ.

Nhất là lúc mồ hôi nhễ nhại, ra đòn dứt khoát, thật sự rất mê người.

Hôm nay thuộc hạ của Kỳ Thuật có vẻ không giống mọi khi.

Trông trắng trẻo, sạch sẽ hơn hẳn, tuy cũng có chút cơ bắp, nhưng so với Kỳ Thuật thì kém xa.

Kỳ Thuật gần như áp đảo hoàn toàn.

Hắn ra quyền nhanh, chuẩn, mạnh, ánh mắt sắc bén không chút cảm xúc, đường quai hàm rõ ràng. Theo chuyển động của hắn, cơ mặt hơi rung lên, mồ hôi chảy từ trán xuống gò má, uốn lượn trên cổ.

Cơ bắp rất đẹp, không chút mỡ thừa, đường cong lưng cũng mượt mà, cơ lưng thuận theo động tác mà kéo căng.

Quần buộc ngang hông, mồ hôi theo đường vân cơ bắp chảy xuống, lượn lờ ở đường nhân ngư, cuối cùng biến mất ở khu vực bí ẩn.

Follow chúng mình tại page Bộ Truyện Tâm Đắc nha


Làn da rám nắng lại càng thêm gợi cảm.

Từng đ.ấ.m thấu thịt, anh chàng đẹp trai đối diện bị đánh cho mặt mũi bầm dập, khóe miệng chảy máu.

Anh ta giãy giụa muốn đứng dậy, lại bị Kỳ Thuật đè xuống đánh.

Quá tàn nhẫn.

Từng chiêu từng thức, khiến tôi xem mà thấy đã mắt.

Bỗng nhiên, anh chàng mặt trắng muốn đánh lén, tôi biết Kỳ Thuật có thể tránh được, nhưng vẫn không nén được mà hô lên.

Anh chàng kia nằm trên mặt đất ảo não: “Mẹ kiếp, khụ khụ... vốn dĩ có thể đánh trúng, tiểu mỹ nữ, em kêu cái gì?”

Tuy hắn đang trách tôi, nhưng hắn gọi tôi là mỹ nữ.

Kỳ Thuật liếc mắt qua, anh chàng đẹp trai kia vội vàng tự vả miệng mình: “Xin lỗi, xin lỗi, khụ... em không nên trêu chọc chị dâu, anh, anh đã biết rung động rồi sao? Tìm bạn gái từ khi nào vậy?”

“Cô ấy là Đường Nhứ Nhứ, con gái Đường gia, lần sau gặp nhớ gọi tên.”

“Biết rồi, nhưng anh, rốt cuộc anh đang sống cuộc sống thần tiên gì vậy, tìm được một cô em xinh đẹp như vậy. Vừa nãy anh đánh em lâu như thế cô ấy cũng không lên tiếng, sao em vừa đánh lén anh có một cái, cô ấy đã vội vàng nhắc nhở.”

Kỳ Thuật không thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng tới trước mặt tôi.

Dáng người hắn rất cao, khi cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt hắn đã không còn hung hãn như vừa rồi.

Cả một mảng xuân sắc hiện ra trước mắt, mùi hormone nam giới xen lẫn mùi mồ hôi tràn ngập trong khoang mũi.

Tôi siết chặt váy, có chút mất tự nhiên, mắt lại nhìn chằm chằm vào một điểm đỏ nào đó ngẩn người.

“Ai cho cô đến đây?”

Không phải giọng điệu chất vấn, mà là hắn không muốn để tôi nhìn thấy những thứ này.

“Em chỉ đến xem thôi.”

Tôi có chút ngại ngùng, không biết nói gì: “Vừa nãy anh không sao chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Không sao.”

“Trời ơi, ngược cẩu rồi, tôi sắp bị đánh cho tàn phế rồi cũng không có ai quan tâm.”

Kỳ Thuật cởi găng tay ra đi vào trong: “Sau này đừng đến đây nữa, vừa bẩn vừa loạn.”

Tôi đi theo hắn: “Làm gì có?”

Rõ ràng đàn ông ở đây rất đẹp.

Kỳ Thuật đi tới cửa phòng tắm chợt quay đầu lại, giọng khàn khàn: “Tôi muốn đi tắm, cô cũng muốn đi theo?”

Mặt tôi đỏ lên: “Cũng không phải không thể.”

Đáp lại tôi là tiếng đóng cửa.



Sàn đấu quyền anh rất nóng, tôi đi ra ngoài.

Anh chàng mặt trắng vừa rồi vẫn còn nằm trên mặt đất, nhe răng trợn mắt, không đứng dậy nổi.

Nhưng vẫn còn tâm trạng buôn chuyện: “Tôi là Kỳ Triêu, là em trai hắn, mỹ nữ, cô quen anh trai tôi kiểu nào vậy?”

Tôi thấy anh ta mặt mũi bầm dập, miệng còn chảy máu.

“Hay là tôi gọi bác sĩ cho anh nhé, trông anh như sắp c.h.ế.t đến nơi rồi.”

Kỳ Triêu: “...”

“Haiz, có gì đâu, hồi nhỏ anh trai tôi còn thảm hơn tôi nhiều, lúc đó anh ấy và bố tôi ở nước ngoài, bố tôi mới là đánh thật.”

“Nếu không bây giờ tôi đã không phải chịu khổ thế này, hu hu.”

“Bình tĩnh đi, nếu không có anh trai anh, nói không chừng người đánh anh chính là bố anh.”

“Chậc.”

Kỳ Triêu gối đầu lên hai tay: “Rốt cuộc là loại sức hút gì vậy? Loại sức hút gì lại có thể khiến anh trai tôi muốn giữ một người độc miệng như cô ở bên cạnh?”

“Thật ra là tôi bám lấy anh trai anh.”

Kỳ Triêu kinh ngạc: “Anh ấy hung dữ như vậy, rốt cuộc cô mưu đồ gì ở anh ấy?”

“Tôi muốn ngủ với anh ấy.”

Mắt Kỳ Triêu trừng như muốn rớt ra ngoài.

“Hai người đang nói chuyện gì?”

Tôi giật mình: “Không... không có gì, em về trước đây.”



Tôi ôm trái tim đang đập thình thịch quay về phòng ngủ, nhưng đột nhiên lại nhớ ra giá vẽ của tôi vẫn còn ở phòng khách.

Vì Kỳ Thuật không có nhà, ánh sáng trong phòng khách sáng hơn nên tôi đã chuyển giá vẽ sang đó.

Nhưng bức tranh tôi đang vẽ lại là tranh khỏa thân của Kỳ Thuật!