Chương 111: Bịa đặt
Vừa nãy Tần Tranh còn nói Khương Nhược Ninh trẻ con, bây giờ thì lại phát hiện Vân An còn trẻ con hơn. Chỉ thấy nàng cầm bịch sữa, mở ra trước mặt mọi người rồi uống một ngụm. Khúc Hàm nhìn Vân An, đây không phải lần đầu tiên cô mang sữa đến, chỉ là trước đây dù mang gì, Vân An đều nói không ăn, sữa cũng không nhận. Đây là lần đầu tiên nàng uống sữa mà cô tặng.
Bởi vì không muốn Tần Tranh uống.
Hóa ra khi ghen lên, nàng cũng sẽ mất hết lý trí, giống hệt một đứa trẻ.
Trong lòng Khúc Hàm nhất thời dâng lên một cảm giác khó tả, cô nhìn Vân An, rồi lại nhìn Tần Tranh, nói: "Tôi về lớp trước đây."
Tần Tranh nhún vai, nhìn bóng lưng cô ấy rồi nói với Vân An: "Cậu làm người ta đau lòng rồi kìa."
Vân An còn chưa kịp mở miệng thì Khương Nhược Ninh đã ghé sát vào: "Khúc Hàm có ý gì vậy? Tại sao lại tặng sữa cho Tranh Tranh? Cậu ta muốn làm gì?"
Sau đó, Khương Nhược Ninh liếc sang Vân An: "Muốn đi đường vòng để cứu nước [1] sao?"
[1] Đi đường vòng để cứu nước: Một thành ngữ được dùng để chỉ việc đạt được mục tiêu của mình bằng phương pháp gián tiếp, không đi thẳng vào vấn đề. Ở đây, ý của Khương Nhược Ninh là Khúc Hàm đang cố lấy lòng Tần Tranh để tiếp cận Vân An.
Cũng khá thành công đấy chứ.
Tần Tranh:...
Vân An:...
Khương Nhược Ninh nói: "Cậu ta thông minh thật."
Tần Tranh nói: "Khúc Hàm không còn thích Vân An nữa."
Khương Nhược Ninh quay đầu lại: "Cái gì?"
Tần Tranh lặp lại một lần nữa, Khương Nhược Ninh nói: "Thật hay giả vậy? Cậu đã uy hiếp cậu ta ở Thượng Kinh sao?"
Tần Tranh:...
Cô phản bác: "Mình đã chinh phục cậu ấy bằng sức hút nhân cách của mình đó."
Khương Nhược Ninh: "Thế chẳng phải là uy hiếp sao?"
Tần Tranh:...
Lười để ý tới cô ấy.
Tần Tranh quay sang nói với Vân An: "Về lớp không?"
Vân An ném bịch sữa đã uống xong vào thùng rác, Khương Nhược Ninh lại ghé sát: "Cậu đúng là to gan thật."
Vân An không hiểu: "Sao thế?"
Khương Nhược Ninh nói: "Đồ Khúc Hàm đưa cho Tần Tranh mà cậu cũng dám uống."
Vân An:...
Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái lên: "Tình yêu đích thực."
Vân An:...
Nàng cũng không muốn để ý đến Khương Nhược Ninh cho lắm.
Khương Nhược Ninh thấy Tần Tranh và Vân An càng đi càng nhanh, cô "Ê" một tiếng, vội vàng chạy theo, chen vào giữa hai người, cười hì hì. Tần Tranh quay đầu lại nhìn bộ dạng cười toe toét của Khương Nhược Ninh, bèn liếc mắt đi chỗ khác, nhưng khóe mắt vẫn thấy Vân An cũng đang nhìn cô.
Tần Tranh không nhìn Vân An mà đi thẳng vào lớp. Trong lớp đang ồn ào, cô Chu vẫn chưa đến. Khi Tần Tranh vào lớp, cô nghe thấy một giọng nói đầy châm chọc: "Ối chà, đại công thần của chúng ta về rồi kìa."
Cô không cần ngẩng đầu cũng biết đó là Vu Bất Tiện.
Nghe Khương Nhược Ninh nói, hôm qua khi Vu Bất Tiện biết cô giành được giải nhất, buổi trưa nhìn thấy bọn họ liền mặt nặng mày nhẹ, luôn miệng châm biếm, nói cái gì mà: "Người ta bây giờ là hạng nhất đấy, mấy cậu là cái thá gì mà cũng xứng làm bạn với người ta."
Vân An tất nhiên coi như gió thoảng bên tai, nhưng Khương Nhược Ninh thì không làm được, suýt chút nữa đã lao lên đánh nhau với Vu Bất Tiện.
Lúc này nghe thấy giọng của Vu Bất Tiện, Khương Nhược Ninh liền đảo mắt, nói: "Tranh Tranh thì tính là đại công thần gì, Khúc Hàm nhà mày mới phải chứ. Sao không bám theo đuôi Khúc Hàm nhà mày nữa đi? Bị người ta đá rồi hả?"
Cô chỉ học theo thái độ mỉa mai của Vu Bất Tiện để đáp trả, không ngờ lại chọc đúng vào chỗ đau của Vu Bất Tiện. Vu Bất Tiện lập tức sa sầm mặt, chỉ vào Khương Nhược Ninh: "Mày nói lại lần nữa coi!"
Khương Nhược Ninh đứng thẳng người, tiến một bước về phía Vu Bất Tiện, không hề tỏ ra yếu thế: "Nói thì nói! Ai sợ ai chứ? Cả ngày tụm năm tụm ba nói xấu sau lưng bạn học, tưởng mình là chị đại trường Trung học số 2 chắc? Chơi trò bắt nạt học đường đó hả? Ọe! Ghê tởm!"
Vu Bất Tiện đỏ bừng mặt: "Mày mới ghê tởm, cả nhà mày đều ghê tởm!"
"Không ghê tởm bằng mày đâu. Tưởng bọn tao không biết gì à? Mày nhắn tin cho Khúc Hàm, bảo Khúc Hàm cố tình thua cuộc thi. Cô Chu biết cả rồi, hôm nay sẽ tìm mày tính sổ đấy!" Khương Nhược Ninh nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô ta.
Cô vẫn luôn biết Vu Bất Tiện bẩn thỉu, không ngờ lại bẩn thỉu đến mức có thể nghĩ ra chiêu đó.
Đúng là tâm địa độc ác!
Vu Bất Tiện nghe câu này mặt liền tái đi, lập tức nhìn về phía Khúc Hàm.
Khúc Hàm bị cô ta nhìn đến mức á khẩu.
Sao Khương Nhược Ninh lại biết chuyện này?
Khúc Hàm chỉ nói với Tần Tranh, lẽ nào là Tần Tranh nói cho Khương Nhược Ninh? Cô nhìn về phía Tần Tranh. Tần Tranh quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt bình tĩnh. Khúc Hàm ngay lập tức cảm thấy không phải Tần Tranh nói.
Nhưng Vu Bất Tiện thì không nghĩ như vậy. Cô ta không thèm để ý đến Khương Nhược Ninh nữa mà chạy đến bên cạnh Khúc Hàm, nói: "Cậu có ý gì?"
Khúc Hàm bị cô ta chất vấn đến nỗi há hốc miệng.
Vu Bất Tiện chỉ vào Khương Nhược Ninh: "Cậu nói cho nó biết?"
Khúc Hàm nói: "Mình không có."
"Cậu không có?" Vu Bất Tiện nói: "Cậu không nói thì sao nó biết được? Khúc Hàm, uổng công tôi luôn coi cậu là bạn tốt, đâu đâu cũng bênh vực cậu, cậu báo đáp tôi như thế đó hả? Cậu thật sự nghĩ rằng bán đứng tôi, lấy lòng bọn nó thì bọn nó sẽ làm bạn với cậu sao? Đừng quên trước đây cậu đã chửi Tần Tranh như thế nào! Cậu nói Tần Tranh cậy mình xinh đẹp, suốt ngày đi quyến rũ người khác, cậu nói nó và Vân An..."
"Đủ rồi!" Cơ thể Khúc Hàm run lên, cô đột ngột đứng dậy, đối mặt với Vu Bất Tiện, nói: "Không phải mình nói!"
"Đồ hèn!" Vu Bất Tiện nói: "Dám làm không dám nhận! Giả tạo vừa thôi chứ?"
Khúc Hàm bị Vu Bất Tiện nghi ngờ nên đỏ bừng mặt, ánh mắt của cả lớp đều đổ dồn về phía này. Cô Chu cũng bước vào lớp, thấy cảnh họ giương cung bạt kiếm, liền nói: "Vu Bất Tiện, Khúc Hàm, hai em ra đây với cô."
Vu Bất Tiện hừ lạnh, đặt sách xuống rồi đi ra ngoài. Khúc Hàm đi bên cạnh, bị Vu Bất Tiện huých vào vai một cái. Cô Chu nhìn bộ dạng đầy vẻ thù địch của Vu Bất Tiện, bèn cau mày.
Sau khi hai người đi khỏi, trong lớp bắt đầu xì xào bàn tán: "Thật hay giả vậy?"
"Vãi, Vu Bất Tiện âm hiểm thế?"
"Nó vậy mà định phá cuộc thi tranh biện sao?"
Tần Tranh quay đầu, hỏi Khương Nhược Ninh: "Sao cậu biết được?"
Khương Nhược Ninh hất đầu: "Muốn người ta không biết thì trừ phi đừng làm."
Tần Tranh: "Nói tiếng người đi."
Khương Nhược Ninh nói: "Trong nhóm chat của nó đã sớm có người ngứa mắt nó. Người ta đã báo cáo với cô Chu rồi, nó cứ chờ bị kỷ luật đi."
Tần Tranh: "Vậy sao trước đây cậu không nói với mình?"
Khương Nhược Ninh: "Trước đây không phải mình sợ ảnh hưởng đến trạng thái của cậu sao? Hơn nữa Vu Bất Tiện cũng có xúi giục thành công đâu. Khúc Hàm này, chuyện nhỏ thì hồ đồ, nhưng chuyện lớn thì vẫn biết suy nghĩ."
Tần Tranh nói: "Họ không phải người cùng một giuộc."
"Kệ cậu ta giuộc nào." Khương Nhược Ninh nói: "Dù sao cũng không cùng giuộc với mình."
Tần Tranh nhìn bộ dạng chính trực cương nghị của cô bạn, nói: "Nếu Khúc Hàm muốn làm bạn với cậu thì sao?"
"Miễn đi." Khương Nhược Ninh vừa nói vừa xoa xoa cánh tay nổi da gà: "Đừng làm mình sợ."
Tần Tranh:...
Khúc Hàm và Vu Bất Tiện bị gọi vào phòng giáo vụ, hai tiết học cũng chưa thấy về. Tần Tranh nghe nói cả hai đều bị mời phụ huynh. Vừa hết tiết, các bạn học đều chạy đến cửa sổ phòng giáo vụ, ghé vào nhìn trộm, bàn tán xôn xao.
"Khúc Hàm và Vu Bất Tiện xé nhau rồi!"
"Vãi, mấy cậu biết Vu Bất Tiện nói gì không? Nó nói Khúc Hàm thích Vân An!"
"Hả, thích thật á? Mình còn tưởng cậu ta đối tốt với Vân An chỉ vì muốn làm bạn thôi chứ."
"Trời, Khúc Hàm còn nói muốn quyến rũ Vân An, muốn cùng cậu ấy đi dạo phố, đi dạo, nắm tay, ôm ấp nữa kìa."
Các bạn học vừa cười đùa vừa trở về lớp, đem những lời nghe được ở văn phòng thêm mắm thêm muối. Tần Tranh ngẩn người, quay sang nhìn Vân An, sắc mặt Vân An cũng nặng nề. Khương Nhược Ninh cau mày: "Đầu óc cái con Vu Bất Tiện này có vấn đề hả?"
Vốn dĩ vấn đề của Vu Bất Tiện đã khó giải quyết, bây giờ những lời cô ta nói ra đủ để hủy hoại cả Khúc Hàm.
Sao người này có thể độc ác như vậy!
Tuy Khương Nhược Ninh không thích Khúc Hàm, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn Khúc Hàm chết. Cô đứng dậy một cái "xoạt", Tần Tranh hỏi: "Cậu đi đâu đấy?"
"Mình đi tìm giáo viên nói cho rõ, không phải Khúc Hàm nói cho mình biết." Giọng Khương Nhược Ninh có chút áy náy: "Nếu không phải vừa rồi mình nói những lời đó, Vu Bất Tiện chắc chắn sẽ không trở mặt với Khúc Hàm."
"Sao lại không chứ?" Tần Tranh quả quyết: "Cậu ta nhất định sẽ làm vậy."
Với tính cách cực đoan, quá khích như Vu Bất Tiện, không vì chuyện này thì cũng có thể vì chuyện Khúc Hàm tặng sữa cho cô mà nổi điên. Chuyện cô ta nói ra việc Khúc Hàm thích Vân An chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Ngay từ khi họ kết bạn với nhau, Khúc Hàm đã tự chôn một quả mìn bên cạnh mình, mà còn là loại có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Cứ thế đứng nhìn à?"
Tần Tranh nhìn Khương Nhược Ninh: "Không phải cậu nói không muốn làm bạn với Khúc Hàm sao?"
"Mình có muốn làm bạn với cậu ta đâu." Khương Nhược Ninh nói: "Chỉ là chuyện này, suy cho cùng mình cũng có lỗi."
Tần Tranh nhìn vẻ áy náy của Khương Nhược Ninh, nói: "Cậu đi gọi Diệp Dư đến đây đi."
Khương Nhược Ninh không hiểu: "Diệp Dư?"
Tần Tranh gật đầu.
Khương Nhược Ninh ngẩng đầu, gọi một tiếng: "Diệp Dư ơi!"
Diệp Dư ngẩng lên, thấy Khương Nhược Ninh vẫy tay với mình. Cô đặt bút máy xuống, đi đến trước mặt Khương Nhược Ninh, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Thời Tuế lúc này cũng chen vào bên cạnh họ, nói: "Mấy cậu nghe chuyện của Khúc Hàm và Vu Bất Tiện chưa?"
Tần Tranh nói: "Đang nghĩ cách giải quyết đây."
Vân An nhìn cô: "Cậu có cách rồi hả?"
"Cũng không phải cách gì hay ho, nhưng cần Diệp Dư phối hợp." Tần Tranh nói xong, Diệp Dư ngơ ngác: "Mình sao?"
Những người khác cũng không hiểu, Vân An nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh nói: "Cậu đến phòng giáo vụ, tố cáo Vu Bất Tiện bịa đặt chuyện cậu và bạn trai bỏ trốn."
Diệp Dư nửa hiểu nửa không, Thời Tuế đầu óc nhanh nhạy, nói: "Được đó! Bọn mình còn có thể giúp làm chứng!"
Khương Nhược Ninh nói: "Nhưng cậu ấy tố cáo, thì chuyện của Khúc Hàm..."
Chưa nói hết câu, Khương Nhược Ninh cũng đã hiểu ra, cô nói: "Chỉ cần ép nó thừa nhận chuyện nó đã bịa, vậy thì những lời nó nói bây giờ cũng sẽ không có ai tin."
Vân An nói: "Các bạn học không ngốc đến thế đâu, nhưng mà làm vậy có thể giảm thiểu tổn thương cho Khúc Hàm xuống mức thấp nhất."
Dù sao thì dáng vẻ trước đây Khúc Hàm đối tốt với nàng, các bạn học đều đã thấy, chỉ cần liên tưởng một chút là có thể hiểu tám phần mười những gì Vu Bất Tiện nói là thật. Nhưng bây giờ không thể để lời của Vu Bất Tiện trở thành sự thật, ít nhất là không thể trở thành sự thật ở ngôi trường này. Nếu không, Khúc Hàm thật sự sẽ không thể ngóc đầu lên được.
Tần Tranh nhìn về phía Diệp Dư: "Cậu biết phải làm gì rồi đấy."
Diệp Dư gật đầu: "Mình biết rồi."
Khương Nhược Ninh nói: "Đúng lúc lắm, mình còn có bằng chứng nó bịa đặt về cậu đây!"
Tần Tranh quay sang nhìn Khương Nhược Ninh: "Sao cậu có?"
"Cậu quên cái người cải tà quy chính trong nhóm chat của nó rồi hả? Người ta đã gửi hết những tin nhắn nó bịa đặt về Diệp Dư cho mình. Lúc đó mình còn nghĩ không có chỗ dùng, định xóa đi, không ngờ bây giờ lại có ích." Khương Nhược Ninh vì chuyện của Khúc Hàm mà có chút áy náy, bây giờ tình thế xoay chuyển, cô rất tích cực, nói với Diệp Dư: "Mình đi với cậu!"
Diệp Dư nói: "Không cần đâu."
Bây giờ cô đã tự tin hơn rất nhiều, hoàn toàn trút bỏ dáng vẻ trầm mặc trước đây.
Mọi người đều tin tưởng Diệp Dư, nhưng không tin vào sự vô lại của Vu Bất Tiện, vì vậy tuy Diệp Dư nói không cần, nhưng Tần Tranh và các bạn vẫn đi cùng cô đến phòng giáo vụ. Trần Phương đang đứng ở cửa, thấy bọn họ liền cau mày: "Tụ tập hóng chuyện cái gì, về lớp đi!"
Trần Phương đã đuổi hết các em học sinh hóng chuyện ở cửa về rồi.
Tần Tranh còn chưa kịp mở miệng.
Thì mắt Diệp Dư đã đẫm lệ: "Cô Trần!"
Trông Diệp Dư như phải chịu một nỗi oan ức tày trời. Trần Phương chưa bao giờ thấy Diệp Dư như vậy, trong ấn tượng của cô, Diệp Dư luôn là người yên tĩnh. Ngay cả hôm bị cô đưa về Lâm Bình, Diệp Dư cũng chỉ thành khẩn xin lỗi và cảm ơn cô, khiến cô sau khi về khách sạn còn cảm thấy áy náy. Lúc này đối diện với đôi mắt đẫm lệ của Diệp Dư, Trần Phương thật sự không nỡ đuổi họ về ngay lập tức, mà hỏi: "Sao thế này?"
Diệp Dư nói: "Cô Chu có ở trong không ạ? Em có việc muốn tìm cô Chu."
Trần Phương chặn ở cửa: "Cô Chu thì có ở trong, nhưng cô ấy đang xử lý công việc, có chuyện gì em cứ nói với cô, hoặc đợi cô ấy bận xong..."
"Có phải là vì chuyện của Khúc Hàm và Vu Bất Tiện không ạ?" Diệp Dư nói: "Em đến chính là vì chuyện này."
Trần Phương nhìn Diệp Dư: "Em?"
Ánh mắt Diệp Dư kiên định. Thật ra Trần Phương đang rất sốt ruột. Khi ở Thượng Kinh, cô đã nói với Tần Tranh và các bạn, họ đều là những học sinh giỏi, những người nổi bật của trường, chỉ cần một chút sai sót thôi cũng có thể hủy hoại họ. Vì vậy cô mới đích thân đưa Diệp Dư về, ai ngờ về đến nơi, Khúc Hàm lại chôn một quả bom lớn kinh thiên động địa như vậy!
Cô muốn bảo vệ Khúc Hàm, nhà trường chắc chắn cũng muốn vậy, nhưng khổ nỗi Vu Bất Tiện lại nói chắc như đinh đóng cột. Cô không biết làm cách nào, đành đi đi lại lại ngoài cửa, tiện thể đuổi các em học sinh đến hóng chuyện đi.
Ban đầu cô Chu chỉ nghĩ là chuyện Vu Bất Tiện bảo Khúc Hàm thua cuộc thi nên không hề đề phòng, vì vậy khi các bạn học ghé vào cửa sổ nghe ngóng, cô cũng không quản nhiều. Ai ngờ Vu Bất Tiện đột nhiên như phát điên, nói rằng Khúc Hàm thích Vân An. Mặt cô tái mét, không biết là do sợ hay do giận.
Đến khi Trần Phương đuổi các em học sinh đi thì đã quá muộn.
Tin tức đã lan ra ngoài.
Trần Phương nhìn Diệp Dư: "Em thật sự có cách sao?"
Diệp Dư "Dạ" một tiếng, không chút do dự, nói: "Cô Trần, cô cho em vào đi ạ."
Trần Phương khẽ cắn răng, gật đầu: "Được."
Trần Phương gõ cửa. Giọng cô Chu ở bên trong đã già đi so với buổi sáng, cô nói: "Vào đi."
Trần Phương liếc mắt ra hiệu cho Diệp Dư vào trong. Cô Chu thấy cửa mở, tưởng là Trần Phương có việc tìm mình, đang định bảo Trần Phương đợi một chút thì Diệp Dư bước vào. Cô Chu nhíu chặt mày, nhìn Diệp Dư.
Diệp Dư vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết, vào cửa thì như biến thành người khác. Diệp Dư bình tĩnh đi vào, thấy mẹ của Khúc Hàm và ba mẹ của Vu Bất Tiện đều ở đó, cô cất tiếng gọi: "Cô Chu ơi."
Cô Chu nói: "Sao em lại đến đây?"
Diệp Dư nhìn về phía Vu Bất Tiện, nói: "Em đến để tố cáo ạ."
Cô Chu: "Tố cáo?"
Còn chưa đủ đau đầu sao?
Cô Chu nói: "Em cứ..."
Diệp Dư chỉ vào Vu Bất Tiện, ngắt lời cô Chu, nói: "Em tố cáo Vu Bất Tiện bịa đặt em có thai!"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: Chuyện này khác với những gì chúng ta đã nói mà?
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.