Chương 112: Ngước mắt
Vu Bất Tiện thấy Diệp Dư bước vào thì nhíu chặt mày. Cô không biết Diệp Dư đang có ý đồ gì, nhưng bất kể là có ý đồ gì đi chăng nữa, cô ta chắc chắn không phải vào đây để giúp Khúc Hàm. Nói không chừng là bây giờ thấy Khúc Hàm gặp nạn, nên đến để giẫm thêm một chân, dẫu sao thì chuyện bịa đặt hồi đó, Khúc Hàm cũng có tham gia.
Vì vậy, cô không để tâm đến Diệp Dư, cho đến khi một câu nói của Diệp Dư khiến đầu óc cô ong ong.
Ba cô đứng phắt dậy trước tiên: "Em học sinh này nói bậy bạ gì đó? Tiện Tiện nhà chúng tôi sao có thể bịa đặt được chứ? Chắc chắn là mấy đứa cấu kết với nhau để bắt nạt Tiện Tiện nhà chúng tôi!"
Diệp Dư không để ý đến ông ta mà đứng trước mặt cô Chu, quả quyết nói: "Dạ cô Chu, em tố cáo bạn ấy bịa đặt chuyện em có thai. Em có bằng chứng."
Cô Chu liếc nhìn Khúc Hàm, lại nhìn Diệp Dư, suy nghĩ một lát rồi nói: "Em có bằng chứng gì?"
Diệp Dư gửi những tấm hình đã lưu cho cô Chu, cô Chu càng xem sắc mặt càng sa sầm, cô đập mạnh xuống bàn một cái "rầm". Cái ly bị rung nên nảy lên, lúc rơi xuống bàn thì không đứng vững, lăn xuống đất, phát ra một tiếng "choang"! Mảnh vỡ văng tung tóe, nước bên trong cũng chảy lênh láng khắp sàn.
Nền đất ướt sũng, bừa bộn.
Giống hệt tâm trạng của Khúc Hàm lúc này.
Lúc cô và Vu Bất Tiện bị cô Chu gọi vào văn phòng, Vu Bất Tiện nói: "Khúc Hàm, cậu dám nói là cậu không hề nói cho bất kỳ ai không?"
Khúc Hàm lúc đó cứng họng.
Cô đã nói cho Tần Tranh.
Vu Bất Tiện lại tưởng cô ngầm thừa nhận, nói: "Quả nhiên là cậu nói."
Khúc Hàm nói: "Mình không nói cho Khương Nhược Ninh."
"Lừa quỷ à?" Vu Bất Tiện nói: "Cậu không nói cho Khương Nhược Ninh, nhưng cậu nói cho Vân An, không lẽ Vân An không nói cho Khương Nhược Ninh chắc?"
Cô Chu nghe hai người cãi vã sau lưng, bèn nghiêng đầu qua, gằn giọng: "Hai đứa coi cô chết rồi à!"
Cả hai đồng loạt giật mình, im thin thít không dám hó hé. Cô Chu mở cửa văn phòng, nói: "Vào trong cho cô!"
Hai người nhìn nhau, Vu Bất Tiện lườm Khúc Hàm rồi quay đầu đi vào văn phòng. Cô Chu nói: "Về chuyện này, cô đã liên lạc với phụ huynh em rồi."
Cô nói với Vu Bất Tiện, Vu Bất Tiện gân cổ lên: "Tại sao chỉ gọi phụ huynh của em?"
"Em phạm lỗi mà em còn nói lý sao?" Cô Chu bị thái độ vô lý của Vu Bất Tiện làm cho tức chết, cô quát: "Em lại còn xúi giục Khúc Hàm chủ động từ bỏ tư cách thi đấu!"
Vu Bất Tiện nói: "Em chỉ nói đùa thôi, chứ có phải thật đâu ạ." Vu Bất Tiện quay đầu nhìn Khúc Hàm, nói: "Có phải không hả, Khúc Hàm?"
Khúc Hàm không lên tiếng.
Khóe mắt Vu Bất Tiện giật giật, nói: "Được thôi cô Chu, cô đã gọi phụ huynh em rồi, vậy thì gọi luôn phụ huynh Khúc Hàm đến đi ạ."
Cô Chu nói: "Em ấy không phạm lỗi, tại sao phải gọi phụ huynh?"
"Sao cậu ta lại không phạm lỗi chứ!" Vu Bất Tiện nói: "Cậu ta là người đồng tính! Cậu ta thích Vân An! Còn nói muốn quyến rũ Vân An! Trong điện thoại em toàn là bằng chứng, bây giờ cô không gọi phụ huynh cậu ta tới, em sẽ gửi tin nhắn cậu ta nhắn cho em vào nhóm chat chung của trường!"
Hơi nóng bốc lên đỉnh đầu cô Chu. Cô đi đến bên cạnh định giật lấy điện thoại, nhưng bị Vu Bất Tiện lanh lẹ né được. Vu Bất Tiện còn lập tức gọi cho mẹ của Khúc Hàm, hét lên: "Khúc Hàm giết người rồi!"
Khúc Hàm níu lấy tay Vu Bất Tiện, giật lấy điện thoại. Cuộc gọi vẫn chưa ngắt, tiếng la hét trong lúc giằng co rất chói tai. Mẹ của Khúc Hàm rất không yên tâm, bèn bắt taxi đến ngay. Lúc bà đến nơi, ba mẹ của Vu Bất Tiện cũng vừa tới. Trước đây, vì mối quan hệ tốt đẹp giữa hai đứa trẻ, nên hai gia đình cũng khá quen mặt nhau, còn chào hỏi ở cửa rồi cùng vào văn phòng. Ai ngờ một câu của cô Chu khiến ba mẹ Vu Bất Tiện ngồi không yên, một câu của Vu Bất Tiện khiến mẹ Khúc Hàm kinh hãi đến nỗi biến sắc.
Hai nhà cứ như chưa từng quen biết, mẹ Khúc Hàm che chở cho con gái, trách mắng Vu Bất Tiện: "Sao con có thể ăn nói lung tung như vậy?"
Vu Bất Tiện cười lạnh: "Con không hề nói bậy, không tin thì dì xem điện thoại của con đi, trong điện thoại con toàn là lịch sử trò chuyện với Khúc Hàm, có thể làm chứng!"
Mẹ của Khúc Hàm nhìn về phía Khúc Hàm.
Mặt Khúc Hàm trắng bệch, bàn tay đang cầm điện thoại của Vu Bất Tiện run lên. Mẹ Khúc Hàm đưa tay ra: "Đưa cho mẹ."
Khúc Hàm lắc đầu.
Mẹ cô hiếm khi sầm mặt: "Đưa đây!"
Đáy mắt Khúc Hàm đều là nước mắt: "Mẹ—"
Hai bên đang giằng co thì Diệp Dư bước vào. Khúc Hàm đương nhiên không nghĩ Diệp Dư đến để giúp mình, có khi cô ấy đến để nói với cô Chu chuyện hồi đó bọn họ bảo cô ấy bỏ học vì bạn trai. Nhưng tình thế xoay chuyển, Diệp Dư vậy mà lại đến để chỉ trích Vu Bất Tiện.
Còn mang cả bằng chứng đến.
Tại sao cô ấy lại giúp cô?
Có phải vì ở Thượng Kinh, cô đã cho Diệp Dư ở nhờ không?
Thì ra đây chính là gieo duyên lành gặt quả ngọt.
Khúc Hàm nhắm mắt lại, thấy Diệp Dư đi đến bên cạnh mình, nói: "Đưa điện thoại cho tôi."
Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả cô Chu đều nhìn Diệp Dư. Vu Bất Tiện tưởng Diệp Dư muốn lấy điện thoại để tìm thêm bằng chứng nên lập tức đi tới bên cạnh. Lúc Khúc Hàm đưa điện thoại cho Diệp Dư, Vu Bất Tiện định giật lại, Diệp Dư nhanh tay lẹ mắt, gạt phắt chiếc điện thoại cô ta vừa lấy đi. Vu Bất Tiện vốn đã cầm không chắc, bị Diệp Dư gạt như vậy điện thoại liền rơi xuống đất, pin văng ra khỏi máy. Diệp Dư hét lên: "Cậu tiêu hủy bằng chứng!"
Diệp Dư vừa nói vừa tiến lên một bước, trông như muốn tóm lấy Vu Bất Tiện, thế nhưng chân cô lại giẫm lên điện thoại của Vu Bất Tiện. Điện thoại không có pin, chỉ còn lại vỏ, một chân cô giẫm nát bét.
Mặt Vu Bất Tiện đen lại.
Diệp Dư nhấc chân lên, nói: "Vu Bất Tiện, cậu đừng tưởng làm vậy là có thể tiêu hủy bằng chứng!"
Vu Bất Tiện bị Diệp Dư trả đũa, mặt đỏ bừng. Cô Chu coi như đã nhìn thấu, cô hỏi Vu Bất Tiện: "Bằng chứng em nói đâu?"
"Trong điện thoại của em!" Vu Bất Tiện hét vào mặt cô. Cô Chu sầm mặt: "Điện thoại đâu?"
"Bị Diệp Dư giẫm hỏng rồi. Diệp Dư, mày cố ý đúng không? Khúc Hàm cho mày lợi lộc gì?"
Diệp Dư lập tức đỏ hoe mắt, nói với cô Chu: "Cô Chu xem kìa, bạn ấy lại vu khống em."
Đám người bên ngoài cửa còn đang lo Diệp Dư bị Vu Bất Tiện bắt nạt:...
Khương Nhược Ninh nói: "Sao Diệp Dư lợi hại như vậy?"
Thời Tuế nói: "Sao cậu ấy lại phải nói chuyện có thai ra chứ?"
Theo Thời Tuế, tự mình nói ra lời đồn này không khác nào tự lăng trì, dù sao thì cô cũng không thể nào nói ra những lời như vậy. Thế nhưng Diệp Dư lại nói ra một cách rất bình thản, trước mặt biết bao nhiêu người.
Trước đây cô luôn cảm thấy Diệp Dư yếu đuối.
Nhưng thật ra cô ấy mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Tần Tranh nói: "Đương nhiên là để định tội cho Vu Bất Tiện."
Việc Vu Bất Tiện vu khống và bịa đặt chuyện về Diệp Dư đã là sự thật không thể thay đổi, vậy thì cứ phóng đại nó lên. Tin đồn càng nghiêm trọng, tội danh càng lớn, rồi sẽ làm loãng đi tin đồn về Khúc Hàm, khiến nó bị che lấp.
Quả nhiên Vu Bất Tiện hoảng hốt, cô ta nói: "Cô Chu, Diệp Dư và Khúc Hàm là cùng một phe!"
Cô Chu liếc nhìn Vu Bất Tiện, nói: "Em về nhà chờ thông báo trước đi."
Cô Chu nhìn ba mẹ Vu Bất Tiện, sự tức giận trong mắt không giảm đi một chút nào. Ba của Vu Bất Tiện còn muốn lý luận thì bị mẹ cô ta kéo lại. Mẹ Vu Bất Tiện xông đến trước mặt Vu Bất Tiện, hỏi cô ta: "Vừa rồi em học sinh này nói con bịa đặt chuyện con bé có thai, có thật là vậy không?"
Có lẽ Vu Bất Tiện sợ mẹ, lập tức càng hoảng hơn, ánh mắt lảng tránh. Mẹ Vu Bất Tiện hung dữ liếc cô ta một cái, nói: "Về nhà rồi nói!"
Diệp Dư nhìn Khúc Hàm.
Khúc Hàm nhìn mẹ mình.
Cô Chu dịu giọng lại: "Mẹ của Khúc Hàm, chị cũng đưa cháu về nhà trước đi ạ."
Đây là lần đầu tiên mẹ của Khúc Hàm không có vẻ mặt tươi cười khi ở trường. Vốn dĩ Khúc Hàm từ Thượng Kinh trở về, bà đã vẻ vang biết bao, gặp người họ hàng nào cũng khoe Khúc Hàm nhà chúng ta đoạt giải rồi, giải nhất đấy! Lại còn đi Thượng Kinh nữa!
Lúc đó vui vẻ bao nhiêu, thì nghe những lời của Vu Bất Tiện ở trong văn phòng, lại tức giận bấy nhiêu.
Bà liếc Khúc Hàm một cái, nói: "Đi."
Giọng nói lạnh như băng.
Khúc Hàm cúi đầu, đi theo sau bà. Lúc đi tới cửa, cô quay đầu lại, nói với Diệp Dư: "Cảm ơn cậu."
Màn kịch vừa rồi, thật ra không phải kẻ ngốc thì đều biết chuyện gì đã xảy ra. Lý do ba mẹ Vu Bất Tiện tức giận như vậy, không chỉ vì Diệp Dư một chân giẫm hỏng điện thoại của Vu Bất Tiện, mà còn vì họ đã nhìn ra thái độ của nhà trường, thái độ của cô Chu.
Giữa hai đứa trẻ, nhà trường chắc chắn sẽ bảo vệ Khúc Hàm.
Khúc Hàm có thành tích tốt, vừa từ Thượng Kinh đoạt giải trở về, cho dù có thật sự phạm lỗi thì cũng có thể lấy công chuộc tội. Nhưng Vu Bất Tiện thì khác, sẽ bị kỷ luật và ghi vào học bạ, không thể chối cãi được.
Lớp 12 rồi.
Bị kỷ luật và ghi vào học bạ, tương đương với việc bôi một vết đen không bao giờ xóa được vào sự nghiệp học hành của cô ta, nhẹ thì ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp, nặng thì ảnh hưởng đến việc vào đại học. Mẹ Vu Bất Tiện là người thông minh, biết rằng lúc này kéo Vu Bất Tiện rời đi là cách tốt nhất.
Nhưng mẹ của Khúc Hàm rõ ràng không nghĩ như vậy. Bà thấy Khúc Hàm nói chuyện với Diệp Dư xong, liền đưa tay lôi Khúc Hàm ra khỏi văn phòng. Khúc Hàm bị bà kéo loạng choạng, suýt nữa thì ngã. Ra khỏi cửa họ vừa hay gặp Tần Tranh và Vân An, Khúc Hàm đối diện với ánh mắt của các bạn.
Họ đang lo lắng cho cô.
Ngay cả Khương Nhược Ninh, trong mắt cũng đầy lo âu.
Khúc Hàm cúi đầu, sâu trong mắt dâng đầy lệ.
Khương Nhược Ninh nhìn bóng lưng cô đơn của Khúc Hàm, nói: "Nhà trường sẽ xử lý thế nào nhỉ?"
Thời Tuế nói: "Hoặc là xử lý cả hai, hoặc là không xử lý ai cả."
Khương Nhược Ninh nói: "Cứ thế mà tha cho Vu Bất Tiện à?"
Thời Tuế nói: "Mình thấy lần này cậu ta về nhà, không chết cũng bị một trận ra trò."
Khương Nhược Ninh lẩm bẩm: "Mình vẫn thấy ngứa mắt nó, lúc nãy Diệp Dư nên giẫm thêm vài phát vào cái điện thoại nát của nó mới phải!"
Khương Nhược Ninh vừa nói xong, Diệp Dư từ trong văn phòng bước ra. Vở kịch vừa rồi, cô là nhân vật chính. Khương Nhược Ninh thấy cô ra mà mắt sáng như sao, nói: "Từ khi nào mà cậu lợi hại như vậy?"
Diệp Dư bị Khương Nhược Ninh nhìn chằm chằm, mặt lập tức đỏ bừng, nói: "Cũng không có."
"Còn không có gì chứ." Khương Nhược Ninh giơ ngón tay cái lên: "Nói khóc là khóc được ngay. Tàn nhẫn!"
Diệp Dư liếc nhìn Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh vẫn còn đang thao thao bất tuyệt thì bị Tần Tranh cắt ngang, nói: "Về lớp thôi."
Khương Nhược Ninh "Ờ" một tiếng, vừa đi về vừa nói chuyện. Lúc đến lớp, trong lớp vẫn còn ồn ào hỗn loạn, cô Chu cũng chưa về. Mấy bạn học thấy Tần Tranh về, vô cùng kích động, nói: "Mấy cậu vừa tới phòng giáo vụ phải không?"
Tần Tranh gật đầu, đưa mắt ra hiệu cho Khương Nhược Ninh.
Khương Nhược Ninh hiểu ngầm: "Ừm, có đi."
Các bạn học hóng chuyện: "Vu Bất Tiện nói gì thế? Có phải Khúc Hàm muốn theo đuổi Vân An không?"
Họ nói xong còn cười một cách bỉ ổi. Khương Nhược Ninh quát một tiếng: "Vớ vẩn!"
Trong lớp lập tức im phăng phắc, mọi người đều nhìn cô.
Khương Nhược Ninh nói: "Theo đuổi cái quần! Vu Bất Tiện bịa đặt chuyện Diệp Dư không thành công, nó muốn hãm hại Tần Tranh, Khúc Hàm không muốn thông đồng với nó làm bậy, nên nó mới bịa đặt Khúc Hàm thích Vân An thôi. Vừa rồi cô đã cho ba mẹ nó đưa nó về rồi."
Cô nửa thật nửa giả lái câu chuyện của Vu Bất Tiện đi.
Các bạn học kinh ngạc: "Hả?"
Phiên bản này không giống với phiên bản họ vừa thảo luận.
Khương Nhược Ninh dám bịa chuyện như vậy là vì còn có một lý do khác. Trước đây Khúc Hàm luôn tỏ vẻ, luôn duy trì hình tượng học sinh giỏi cao ngạo trong nhóm chat, không thèm tán gẫu với người khác, rất ít khi nói chuyện trong nhóm. Những lời Vu Bất Tiện nói vừa rồi, về cơ bản đều là nói riêng với Khúc Hàm.
Chỉ cần là nói riêng, vậy thì phòng hờ trước cho các bạn học, để Vu Bất Tiện mang danh kẻ bịa đặt. Như vậy, đối với những tin tức mà Vu Bất Tiện tung ra sau này, mọi người đều sẽ tiếp nhận thông tin một cách có chọn lọc.
Khương Nhược Ninh nói: "Mình lừa mấy cậu làm gì? Mình ghét Khúc Hàm như vậy, nếu cậu ta thật sự thích Vân An, mình chắc chắn sẽ là người đầu tiên báo cáo cho giáo viên! Còn chưa đến lượt Vu Bất Tiện đâu. Có điều lần này Vu Bất Tiện thật sự thảm rồi!"
Khương Nhược Ninh nói bằng giọng điệu hả hê, các bạn học ngẩng đầu nhìn cô. Khương Nhược Ninh nói: "Mình nghe nói, cô Chu biết chuyện nó bịa đặt thì giận lắm, còn bảo muốn cho nó thôi học, mình đoán là cô giết gà dọa khỉ. Cô Chu còn nói sau này trong lớp chúng ta, ai mà còn tung tin đồn kiểu này, cô sẽ mời phụ huynh, xử lý cho thôi học hết!"
Những gì Khương Nhược Ninh nói sống động như thật. Về chuyện của Khúc Hàm và Vu Bất Tiện, ngoại trừ những người bạn thân thiết với họ, những người khác đều không biết chuyện gì đã xảy ra, nên ban đầu tin lời của Vu Bất Tiện. Nhưng nếu Vu Bất Tiện là người bịa đặt, vậy thì những tin nhắn họ vừa gửi đi, chẳng phải là đang truyền bá không có bằng chứng, cũng là bịa đặt sao? Các bạn học nghe Khương Nhược Ninh nói mà rụt cổ lại, từng người một vội vàng thu hồi, xóa tin nhắn, có người còn trực tiếp rời khỏi nhóm chat.
Ngoài cửa, Trần Phương đứng bên cửa sổ, huých vào tay cô Chu bên cạnh, nói: "Cô vẫn còn giận à?"
Sắc mặt u ám cả buổi của cô Chu đã dịu đi một chút, chỉ là vẫn không vui. Cô nói: "Để mắt đến các em ấy, đừng để các em ấy gây họa nữa."
Trần Phương nói: "Để mắt thế nào được chứ, bây giờ các em ấy đang ở cái tuổi gây họa mà."
Cô Chu nói: "Sao tôi lại cảm thấy cô rất vui vậy nhỉ?"
Trần Phương nói: "Trời đất chứng giám, tôi vui chỗ nào, vừa rồi lo chết ấy chứ. Có điều cô Chu này—" Cô chuyển chủ đề: "Chúng ta không nên xem các em ấy là trẻ con nữa."
Cô Chu liếc cô một cái, nói: "Tôi biết rồi."
Nói xong, cô Chu lại liếc nhìn vào lớp học, quay người định đi. Trần Phương nói: "Cô không vào lớp sao?"
Cô Chu đáp: "Không vào nữa."
Trần Phương nói: "Vậy cô đi đâu?"
Cô Chu nói: "Đi tìm Khúc Hàm."
Ở phía sau, Trần Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Suốt một tiết tự học, trong lớp thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thì thầm. Các bạn học tán gẫu, Tần Tranh cũng quay người lại, nói với Vân An: "Chơi cờ không?"
Khương Nhược Ninh đầy hứng khởi: "Chơi cờ? Chơi cờ gì? Cờ caro hả? Tranh Tranh, chúng ta chơi cờ caro đi."
Tần Tranh nói: "Không muốn chơi với cậu."
Khương Nhược Ninh bĩu môi: "Tại sao chứ?"
Tần Tranh không thèm để ý đến vẻ đáng thương của Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh lay cánh tay cô: "Tại sao tại sao tại sao chứ."
Nhưng mặc cho Khương Nhược Ninh hỏi thế nào, Tần Tranh đều không để ý đến.
Vân An nhìn không nổi nữa, lên tiếng nói: "Vì nết chơi cờ của cậu tệ chứ sao."
Khương Nhược Ninh hầm hừ.
Tần Tranh ngước mắt, nhìn Vân An một cái.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Khương Nhược Ninh: "Diệp Dư ngầu quá! Đúng rồi, trước đây chúng ta đâu có đắc tội với cậu ấy đâu, đúng không?"
Thời Tuế:...
Tần Tranh:...
Vân An:...
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.