Thư Tình

Chương 113: Được thôi



Chương 113: Được thôi

Nết chơi cờ của Khương Nhược Ninh quả thật không tốt lắm, nguyên nhân là do chơi cờ không nghiêm túc, đi trước quên sau. Tần Tranh không quá thích những thứ liên quan đến cờ. Năm đó Khúc Hàm toàn tìm Vân An chơi cờ, cô muốn né tránh mọi thứ liên quan đến Vân An, kéo theo đó là cũng không thích chơi cờ cho lắm. Tốt nghiệp rất nhiều năm, cô chưa từng động đến bàn cờ. Sau này ở công ty, có mấy đồng nghiệp trang điểm xong, ngồi chờ lên sân khấu thấy nhàm chán, bèn mang cờ tướng ra hậu đài, còn tạo thành một trào lưu. Cô bị đồng nghiệp lôi kéo chơi cờ, nhưng chẳng có hứng thú gì, ngược lại Khương Nhược Ninh rất vui vẻ, ngày nào cũng trang điểm từ sớm để thể hiện bản lĩnh với các đồng nghiệp.

Đương nhiên là thua.

Khương Nhược Ninh thua, không phải đi lại cờ thì cũng kêu là ván này không tính. Đã có mấy lần Tần Tranh bị chọc cười, cô nói: "Nết chơi cờ tệ quá."

Thật ra bọn họ chỉ giỡn, nên Khương Nhược Ninh bị nói nết chơi cờ tệ cũng không bực mình.

Hoàn toàn khác với vẻ trừng mắt giận dữ như bây giờ: "Nết chơi cờ của mình tệ chỗ nào!"

Khương Nhược Ninh không vui, nói với Vân An: "Vừa rồi Vu Bất Tiện bịa đặt nên bị lôi về nhà, mình thấy là cậu cũng muốn về nhà rồi đấy."

Vân An:...

Nàng đối diện với Khương Nhược Ninh: "Đâu có bịa đặt."

Khương Nhược Ninh nói: "Vậy nết chơi cờ của mình tệ chỗ nào?"

"Cậu—" Vân An vừa định nói thì bỗng khựng lại, nghiêng đầu thì thấy Tần Tranh đang nhìn mình. Con ngươi Tần Tranh lấp lánh, trong veo và sạch sẽ. Vân An bỗng im bặt, Khương Nhược Ninh túm được thóp của nàng, nói: "Không nói được nữa chứ gì? Xin lỗi mình đi!"

Vân An không để ý đến Khương Nhược Ninh.

Khương Nhược Ninh không phục, nói với Tần Tranh: "Tranh Tranh, cậu xem cậu ấy kìa!"

Tần Tranh dỗ dành Khương Nhược Ninh: "Được rồi, lại đây chơi cờ thôi."

Khương Nhược Ninh hớn hở ra mặt: "Cờ caro hả?"

Tần Tranh gật đầu: "Cờ caro."

Khương Nhược Ninh lấy bàn cờ ra, đặt ở giữa bàn mình và Vân An. Tần Tranh quay đầu lại, đối diện với họ. Vân An không chơi cờ cùng hai người, mà chỉ chống cằm, ngước mắt nhìn Tần Tranh đang cúi đầu chơi cờ.

Trong ánh mắt nàng là sự yêu thích đậm sâu, ánh nhìn rực cháy mà mãnh liệt.

Tần Tranh chơi được nửa ván, cuối cùng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, nói với Vân An: "Cậu đừng nhìn mình nữa."

Vân An "Ồ" một tiếng, lấy bài kiểm tra ra bắt đầu giải, chỉ là cho đến khi hết tiết, nàng không giải được một câu nào, trong tầm mắt toàn là Tần Tranh.

Tần Tranh thua suốt một tiết học.

Lúc ăn trưa, Khương Nhược Ninh cười nhạo cô: "Tranh Tranh, cậu cũng không được rồi. Sao tự dưng yếu thế vậy?"

Tần Tranh gắp cái đùi gà vào chén cô ấy: "Ăn cơm đi."

Diệp Dư tò mò: "Mấy cậu chơi gì vậy?"

"Chơi cờ." Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư, lát nữa tan học cậu đến tìm mình đi, tụi mình chơi chung."

Diệp Dư vui vẻ: "Được thôi."

Thời Tuế cầm đũa, liếc nhìn Khương Nhược Ninh, húp một ngụm canh.

Sau bữa trưa, họ cùng nhau đi về, đến cửa lớp thì thấy mấy bạn học đang tụ tập xì xào bàn tán. Khương Nhược Ninh "Ê" một tiếng: "Làm gì đó?"

Một bạn học quay đầu lại, kéo tay Khương Nhược Ninh, nói: "Vu Bất Tiện đến thu dọn đồ đạc rồi."

Một bạn học khác thắc mắc: "Không lẽ cậu ta bị đuổi học thật?"

"Sao lại không, bịa đặt về Diệp Dư, lại còn kêu Khúc Hàm thua trận đấu, Khúc Hàm không đồng ý thì bịa đặt về Khúc Hàm, loại tai họa này mà ở lại trường mới đáng sợ chứ." Bạn học đó liếc xéo mấy người trước đây hay chơi với Vu Bất Tiện, nói: "Giết gà dọa khỉ!"

Mấy bạn học đó trước đây hay đi cùng Vu Bất Tiện, lúc này bị mọi người nhìn bằng ánh mắt khác thường, cả người đều thấy không dễ chịu, bèn quay đầu ra khỏi lớp, không thèm chào Vu Bất Tiện một tiếng.

Vu Bất Tiện cũng chẳng quan tâm, cô lạnh lùng thu dọn cặp sách, bỏ hết mọi thứ vào trong, kể cả cái ly nước mà cô chưa bao giờ mang về. Các bạn học thấy bộ dạng này khá giống với vẻ bị đuổi học mà Khương Nhược Ninh đã nói, lập tức càng tin vào lời của Khương Nhược Ninh hơn.

Khương Nhược Ninh nghiêng đầu nhìn Tần Tranh: "Ý gì đây?"

Khương Nhược Ninh biết những lời mình nói chỉ là để dọa các bạn học, không cho họ lan truyền tin đồn ra ngoài, chứ chưa từng nghĩ nhà trường sẽ đuổi học Vu Bất Tiện. Trên thực tế, chỉ cần Vu Bất Tiện sống chết không thừa nhận, nói là đùa giỡn với Khúc Hàm, rồi xin lỗi Diệp Dư đàng hoàng, nhà trường nhiều nhất cũng chỉ đưa ra một hình thức kỷ luật, không đến mức nghiêm trọng là đuổi học. Vậy nên, cô không hiểu.

Tần Tranh khẽ lắc đầu.

Diệp Dư nói nhỏ: "Bị đuổi học thật sao?"

Vân An nói: "Mình thấy chưa chắc."

Những người khác nhìn nàng. Vân An giải thích: "Mình đoán là cậu ta muốn chuyển trường."

Ở lại trường Trung học số 2, việc bị ghi vào học bạ đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Chuyện này rất ầm ĩ, chưa bàn đến chuyện nói với Khúc Hàm về cuộc thi, chỉ riêng việc bịa đặt về Diệp Dư thôi là Vu Bất Tiện đã sai rồi. Mỗi việc này đã đủ để cô ta bị ghi một lỗi nhỏ, cộng thêm chuyện của Khúc Hàm, e là lần này không thoát khỏi một lỗi lớn.

Ba mẹ Vu Bất Tiện chắc chắn đã bàn bạc, bị ghi lỗi lớn sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi đại học và việc vào đại học, nên bây giờ nhân lúc hình phạt chưa được đưa ra, làm thủ tục chuyển trường trước cho Vu Bất Tiện.

Thời Tuế nói: "Vậy cậu ta chuyển trường thì trường sẽ không kỷ luật nữa sao?"

Vân An nói: "Nhà trường cũng sẽ không dồn đến đường cùng."

Vu Bất Tiện chuyển trường vào lúc này cực kỳ bất lợi cho việc học của cô ta. Chuyển đến môi trường mới, cô ta phải thích nghi với bạn học mới, thầy cô mới, phương pháp học mới. Lớp 10, lớp 11 thì còn đỡ, lớp 12 thì đúng là thảm họa. Chỉ riêng việc ôn tập thôi, phương pháp của mỗi giáo viên đều đã khác nhau, nên Vu Bất Tiện sẽ phải tốn nhiều thời gian và sức lực hơn để tập trung vào việc học.

Như vậy cũng tốt, để cô ta không còn tâm trí đi hại người khác.

Khương Nhược Ninh nghe xong lời Vân An nói, gật đầu: "Phạm lỗi thì bỏ chạy, còn nói người khác là đồ nhát gan, chẳng phải nó cũng là đồ nhát gan sao?"

Cô nói xong thì vui vẻ: "Nhưng mà cứ nghĩ đến việc sau này không phải gặp nó nữa là mình lại thấy vui!"

Vân An nói: "Đây chỉ là suy đoán của mình thôi."

"Chắc đến tám chín phần rồi." Khương Nhược Ninh nói: "Mình tin cậu."

Quả nhiên như lời Vân An nói, đến chiều đã có tin đồn rằng Vu Bất Tiện sắp chuyển trường. Vừa hay học kỳ này cũng sắp kết thúc, cô ta cũng coi như gặp thời. Ngôi trường Vu Bất Tiện định chuyển đến, Tần Tranh và mọi người cũng từng nghe qua, là trường Trung học Thành Bắc, cách trường Trung học số 2 của họ rất xa, đi xe cũng phải mất nửa tiếng. Khương Nhược Ninh hoàn toàn vui mừng, các bạn học tưởng rằng lời của cô đã được chứng thực, lại càng không dám nhắc đến những chuyện Vu Bất Tiện đã bịa đặt nữa.

Buổi chiều lúc lên lớp, cô Chu đã đặc biệt dành ra một tiết học để nói trọng điểm về những chuyện gần đây, nghiêm khắc phê bình hành vi bịa đặt của Vu Bất Tiện đã gây tổn thương lớn cho thể chất và tinh thần của bạn học. Đồng thời cô cũng dặn dò các học sinh, lần sau nếu gặp phải chuyện tương tự, nhất định phải báo cáo kịp thời cho giáo viên, giáo viên tuyệt đối sẽ không dung túng!

Các bạn học nghe mà cứ rụt cổ lại, nhìn nhau, không ai dám hó hé tiếng nào.

Bầu không khí như vậy kéo dài cho đến lúc tan học.

Trên đường đi lấy xe, Khương Nhược Ninh cực kỳ vui vẻ, nói: "Cuối cùng cũng không phải nhìn cái của nợ phiền phức đó nữa. Sướng!"

Thời Tuế nghiêng đầu: "Cậu ghét cậu ta đến thế à?"

Khương Nhược Ninh nói: "Không lẽ cậu thích nó?"

Thời Tuế:...

Cô có nói vậy đâu.

Khương Nhược Ninh giả vờ quan tâm: "Nếu cậu thật sự thích thì mình có thể miễn cưỡng vì bạn bè mà chấp nhận."

Thời Tuế:...

Cô nhìn Khương Nhược Ninh đang đắc ý quên trời đất, không nhịn được mà véo vào má cô ấy. Da Khương Nhược Ninh non nớt mềm mại, bị Thời Tuế véo đến phát đau. Khương Nhược Ninh "Ây da" một tiếng, đuổi theo Thời Tuế đòi đánh, nhưng Thời Tuế đã né về phía sau. Khương Nhược Ninh xông thẳng đến, lúc tới bên cạnh Thời Tuế thì không dừng lại được, cả người cô bổ nhào vào lòng Thời Tuế, mặt đập vào ngực cô ấy.

Tay Tần Tranh đang kéo quai cặp bỗng khựng lại, cô nhìn họ. Vân An cũng hiếm khi chú ý, Diệp Dư thì dán mắt vào Khương Nhược Ninh.

Tim Thời Tuế đập loạn xạ, gần như muốn bay ra ngoài. May mà trời đã sẩm tối, không nhìn rõ được sắc mặt cô. Ngược lại là Khương Nhược Ninh từ trong lòng cô chui ra, nói: "Wow, Thời Tuế, ngực cậu mềm thật, lớn thật đó."

Mọi người có mặt:...

Thời Tuế:...

Thời Tuế khẽ nghiến răng, véo má Khương Nhược Ninh thêm một cái nữa. Khương Nhược Ninh đau đến mức la một tiếng, bầu không khí lập tức hết mờ ám, chỉ còn lại tiếng la hét của cô ấy.

Thấy Khương Nhược Ninh còn muốn đuổi theo đánh Thời Tuế, Diệp Dư kéo tay cô ấy lại, nói: "Được rồi, cậu đừng giận nữa."

Khương Nhược Ninh nói: "Đau chết mình."

Khương Nhược Ninh hỏi Thời Tuế: "Cậu làm gì mà dùng sức thế?"

Thời Tuế nói: "Đau lắm sao?"

Khương Nhược Ninh nói: "Đau chứ, sao lại không đau được? Cậu đưa đây mình véo một cái xem có đau không."

Thời Tuế nghe vậy thì gật đầu, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Khương Nhược Ninh, đưa mặt lại gần, nói: "Cậu véo đi."

Khương Nhược Ninh bị hành động của Thời Tuế làm cho ngớ người, cô chớp mắt mấy cái, vừa hay đối diện với đôi mắt đang kề sát của Thời Tuế. Trong con ngươi ấy có một hình ảnh phản chiếu nho nhỏ, chính là cô. Khương Nhược Ninh đang đưa tay ra chợt khựng lại, bắt gặp ý cười nhàn nhạt trong mắt Thời Tuế, cô làm bộ làm tịch véo má Thời Tuế một cái.

Da rất mềm, rất mượt, cô véo một cái mà chưa hết thòm thèm, lại véo thêm cái nữa.

Cô rụt tay về, cảm nhận sự mềm mại căng mọng vẫn còn trên đầu ngón tay.

Thời Tuế nói: "Cậu không véo nữa sao?"

Khương Nhược Ninh tỏ ra rộng lượng: "Thôi được rồi, mình tạm tha cho cậu."

Thời Tuế cười rộ lên, mày mắt cong cong. Khương Nhược Ninh liếc nhìn vẻ mặt của Thời Tuế, định nói gì đó, nhưng rồi lại kiềm xuống.

Diệp Dư đứng bên cạnh nhìn hai người tương tác, cô cụp mắt, nhìn những viên sỏi vụn trên mặt đất, nghe thấy Khương Nhược Ninh nói: "Diệp Dư, đi thôi!"

Cô ngẩng đầu, thấy những người khác đã dắt xe đạp ra, chỉ chờ mỗi cô. Diệp Dư nói: "Mình tới đây."

Trên đường về, thỉnh thoảng Diệp Dư lại nhìn Thời Tuế, thấy Thời Tuế đạp xe song song với Khương Nhược Ninh. Lúc nói chuyện, cô ấy cứ nhìn chằm chằm vào Khương Nhược Ninh, ánh mắt đó, hệt như ánh mắt Vân An nhìn Tần Tranh.

Cô đúng là chậm chạp.

Diệp Dư cúi đầu, nhìn con đường trước mắt. Con đường quen thuộc giờ đây lại có chút mơ hồ.

Lần đầu tiên cô đạp xe nhanh như vậy, quay đầu nói với mọi người: "Mình còn mấy bộ đề chưa làm, mình về trước đây!"

Khương Nhược Ninh theo sau, hỏi Tần Tranh: "Sao cậu ấy hăng máu vậy?"

Đạp nhanh như thế, đuổi theo cũng không kịp.

Diệp Dư vèo một cái đã khuất sau khúc rẽ. Cô nhắm mắt lại, hốc mắt nóng lên, giọng nói phía sau bị tiếng gió át đi. Cô là người đầu tiên về đến nhà, báo bình an trong nhóm chat nhỏ. Khương Nhược Ninh đến cửa nhà lấy điện thoại ra thì thấy tin nhắn, nói với Tần Tranh: "Cậu ấy nhanh thật, mấy cậu cũng mau về đi."

Tần Tranh đẩy vai Vân An một cái, nói: "Đi thôi."

Vân An thấy Tần Tranh chào Khương Nhược Ninh xong, bèn gật đầu, chở Tần Tranh về nhà. Tần Tranh ngồi sau lưng Vân An, ngẩng đầu nhìn gáy của nàng. Cô khều một lọn tóc, quấn quanh đầu ngón tay, cuối cùng đưa tay ra, định đặt lên đầu nàng. Lúc sắp chạm vào sợi tóc, những ngón tay thon dài lại rụt về.

Lúc sắp về đến nhà, từ xa Tần Tranh đã thấy Tần Quế Lan đang nói chuyện với Mạc Tang Du. Thấy bọn họ, Mạc Tang Du cười nói với Tần Quế Lan: "Về rồi."

Tần Quế Lan ngẩng đầu nhìn, đúng là vậy. Bà đi tới hai bước, nhìn Tần Tranh nhảy xuống từ yên sau, nhận lấy cặp từ tay Tần Tranh, rồi nói với Vân An: "Dì của con mới về nhà, chưa nấu gì ăn, nếu con đói thì qua đây ăn chút gì với Tranh Tranh nhé."

Vân An nói: "Dạ con cảm ơn dì."

Tần Tranh cúi đầu, đi theo sau Tần Quế Lan. Đến cửa nhà, cô quay đầu nhìn Vân An đang dựng xe, Mạc Tang Du đã giúp nàng mang cặp vào nhà. Cô nhìn bóng dáng cao ráo của Vân An, một nửa ẩn trong bóng tối của ngôi nhà, một nửa ở ngoài sáng. Cô định thần lại, nhìn vài giây. Lúc Vân An dựng xe xong, cô đột nhiên gọi: "Vân An."

Vân An ngẩng đầu nhìn cô, hai người bốn mắt nhìn nhau. Vân An cười với cô, giọng nói ấm áp: "Sao vậy?"

Cổ họng Tần Tranh nghẹn lại, lông mi cô run rẩy, nói: "Không có gì, cậu có muốn qua ăn chút gì không?"

Vân An nói: "Được thôi."

Tần Tranh cúi đầu, đi vào nhà trước.

Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.