Chương 114: Rời đi
Vân An không đói, nhưng nàng muốn ở bên Tần Tranh một lát nên đã theo cô vào nhà. Tần Quế Lan nấu cho họ hai tô mì và chiên hai quả trứng ốp la. Tần Tranh gắp trứng ốp la vào chén Vân An, Vân An nhìn Tần Tranh, nghe Tần Tranh nói: "Tối ăn trứng ốp la sẽ mập đó."
Cô còn nói: "Mập chết cậu luôn."
Vân An:...
Thôi được, nàng ăn.
Vân An không một lời oán than, ăn hết trứng ốp la chỉ trong hai ba lần, rồi nghe Tần Tranh hỏi: "Có muốn cho giấm không?"
"Không cần đâu." Nàng không có thói quen cho giấm vào mì hành Tần Quế Lan nấu, ngược lại thì Tần Tranh cho rất nhiều, trong tô đen kịt. Vân An hỏi: "Có chua không?"
Tần Tranh dùng muỗng múc cho nàng. Vân An cúi đầu húp một ngụm, chân mày nhíu chặt lại. Tần Tranh hỏi nàng: "Chua lắm hả?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh hối hận: "Mình cho nhiều quá rồi." Cô nhìn Vân An: "Mình không muốn ăn chua thế này đâu."
Vân An nói: "Tụi mình trung hòa lại một chút đi."
Tần Tranh nói: "Mình đổi với cậu được không?"
Vân An im bặt.
Một lát sau, hai người đổi mì cho nhau. Tần Tranh giải quyết xong tô mì trong chưa đầy hai phút. Vân An ăn tô mì chua loét kia, nàng ăn rất chậm, lông mày luôn nhíu lại, ăn một miếng lại nghỉ hai miếng, còn phải uống nước để nuốt xuống.
Lúc Tần Quế Lan tắm xong đi ra, thấy tô của Vân An đen ngòm thì nhếch miệng: "Từ khi nào con thích ăn giấm như vậy hả?"
Vân An:...
Có chua mà không nói được. [1]
[1] Thành ngữ gốc của câu này là có khổ mà không nói được. Tác giả đã đổi chữ 苦 (kǔ - đắng, khổ) thành 酸 (suān - chua) để vừa diễn tả việc Vân An đang phải ăn tô mì chua, vừa ngụ ý nỗi lòng chua xót, ấm ức không nói ra được.
Tần Tranh còn đổ thêm dầu vào lửa: "Sở thích mới của cậu ấy dạo gần đây đó ạ, ăn gì cũng phải chấm chút giấm."
"Ăn nhiều giấm cũng tốt mà." Tần Quế Lan nói: "Hỗ trợ tiêu hóa."
Tần Tranh gật đầu: "Dạ phải." Cô nhìn Vân An: "Ăn nhiều vào nhé."
Vân An ngước mắt nhìn thẳng vào Tần Tranh, đáy mắt toàn là vẻ bất đắc dĩ.
Tô mì đó, nàng cũng không biết mình đã ăn hết bằng cách nào, uống hai ly nước rồi mà vẫn không hết vị chua trong miệng. Tần Tranh nói với Tần Quế Lan: "Mẹ, mẹ đi ngủ trước đi ạ, lát nữa con rửa chén cho."
"Con rửa nha." Tần Quế Lan nói: "Vân An đạp xe đưa con về, mệt lắm rồi, đừng để Vân An rửa."
Tần Tranh ngoan ngoãn: "Dạ con biết rồi mẹ."
Chờ Tần Quế Lan vào phòng, Tần Tranh quay đầu nhìn Vân An, ánh mắt đáng thương: "Cậu rửa đi."
Vân An:...
Nàng cảm thấy Tần Tranh tối nay rất khác thường.
Nhưng lại không nói được là khác thường ở chỗ nào.
Tần Tranh đặt chén không vào bồn rửa, nhìn Vân An cho nước rửa chén vào. Cô dựa lưng vào bệ rửa rau, quay đầu, nhìn Vân An hoàn thành công việc rửa chén. Vân An xả sạch bọt trên tay, hỏi Tần Tranh: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Đang nghĩ—" Tần Tranh ngập ngừng: "Sau này lúc cậu tan làm về, có phải cũng sẽ như thế này, nấu cơm rửa chén không."
Nghe câu này, Vân An khựng lại, quay đầu nhìn Tần Tranh rồi nói: "Mình cũng hy vọng sau này tan làm về, sẽ được nấu cơm rửa chén cho cậu."
Hy vọng.
Tần Tranh cong môi, gật đầu.
Vân An thấy Tần Tranh xoay người, bèn kéo tay cô lại. Tần Tranh nói: "Làm gì đó? Đây là nhà bếp đó nha, chẳng lẽ cậu định ở đây..."
Cô còn chưa nói hết lời thì Vân An đã hôn lên má cô. Nụ hôn nhẹ nhàng, ẩm ướt, đôi môi mềm mại áp lên má cô rồi lập tức rời đi. Nó nhanh đến mức Tần Tranh còn chưa kịp phản ứng, một lúc sau cô mới sực nhận ra mùi thơm vương vấn nơi chóp mũi.
Là hơi thở của Vân An.
Tần Tranh nói: "Cậu đúng là không sợ trời không sợ đất."
Vân An hỏi cô: "Cậu sợ hả?"
Tần Tranh nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm, mở miệng nói: "Sợ."
Cô nói: "Vân An, mình sợ lắm."
Nghe vậy, Vân An vội nói: "Dì mở cửa là mình có thể nghe thấy tiếng, cậu đừng sợ."
Tần Tranh nghe nàng nói thế thì cười tươi, bảo: "Cậu là Thuận Phong Nhĩ sao, thế mà cũng nghe được."
Vân An thấy cô cười thì mới thả lỏng người, dỗ dành cô: "Cứ cho là vậy đi."
Tần Tranh hỏi: "Còn gì nữa không?"
Vân An nói: "Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn [2], thuật ẩn thân."
[2] Thiên Lý Nhãn: Một vị thần trong thần thoại Trung Quốc, có khả năng nhìn xa ngàn dặm.
Tần Tranh bị chọc cười, cô "Này" một tiếng: "Nghiêm túc chút đi."
Vân An nói: "Mình nói thật mà."
"Có quỷ mới tin cậu." Tần Tranh không để ý đến nàng nữa, đứng dậy đi về phòng. Vân An đi theo sau, khi đi tới cửa, Tần Tranh quay đầu hỏi nàng: "Cậu còn chưa về nhà sao?"
Vân An khựng lại: "Mình còn phải về nhà sao?"
Tần Tranh:...
Cô nhìn Vân An: "Cậu cố ý đúng không?"
Vẻ mặt Vân An vô tội: "Đâu có đâu."
Tần Tranh không để ý tới nàng nữa, nói: "Mau về đi."
Vân An bị đuổi ra đến cửa, nàng nói: "Biết rồi."
Tần Tranh đẩy nàng ra ngoài. Vân An loạng choạng, nàng đi tới cửa thì đứng lại, kéo tay Tần Tranh, nói: "Vậy mình về nhà nha."
Tần Tranh gật đầu.
Vân An nói: "Ngủ ngon."
Tần Tranh nói: "Ngủ ngon."
Vân An nhìn Tần Tranh đóng cửa lại, nén xuống vị chua xót trong dạ dày, nhưng vẫn thấy no đến mức khó chịu. Nàng về đến nhà, Mạc Tang Du vẫn chưa ngủ, thấy nàng về thì tươi cười rạng rỡ: "Còn biết đường về sao."
Mạc Tang Du trêu chọc nàng: "Dì còn tưởng con dọn qua đó ở, không về nhà nữa chứ."
Vân An im lặng một lúc, nói: "Dì Mạc, con đi tắm trước đây ạ."
"Còn ngại ngùng nữa." Mạc Tang Du nói: "Đi đi."
Vân An bước vào phòng, lúc mở tủ quần áo lấy đồ ngủ, người nàng đột nhiên cứng đờ, sau đó quay phắt lại.
Mạc Tang Du đang cắn dở hạt dưa thì thấy Vân An hớt ha hớt hải lao ra khỏi phòng. Cửa vừa mở, gió lạnh lùa vào khiến Mạc Tang Du hắt hơi một cái, gọi: "Vân An!"
Vân An như không nghe thấy, đi thẳng đến cửa nhà Tần Tranh. Lúc giơ tay lên, nàng lại không có sức để gõ cửa. Mạc Tang Du khoác áo đi theo sau, thấy Vân An vẫn mặc áo len mỏng, áo phao còn chưa mặc, bèn nói: "Con không lạnh sao?"
Vân An nghe vậy thì quay đầu nhìn dì, dường như vừa được dì gọi tỉnh, dừng một lúc lâu mới nói: "Dì Mạc."
Mạc Tang Du nói: "Sao vậy con? Tìm Tranh Tranh có việc sao?"
"Con..." Giọng Vân An bị gió lạnh thổi tan, nàng nói: "Không có gì ạ."
Nàng nói với Mạc Tang Du: "Chúng ta về nhà đi ạ."
Mạc Tang Du cau mày: "Thần thần bí bí."
Vân An không để ý đến sự nghi hoặc của dì, cúi đầu về nhà.
Phía sau, cách một tấm ván cửa, Tần Tranh dựa lưng vào cửa. Cô ngẩng đầu nhìn ánh đèn trên trần nhà, rất chói mắt, chói đến mức mắt vừa cay vừa đau.
Cô nhắm mắt lại.
Lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa ngày một xa dần.
Vân An về nhà liền vào phòng lấy đồ ngủ, rồi đi vào nhà tắm. Mạc Tang Du đi theo, nhỏ giọng hỏi: "Vân An, con với Tranh Tranh cãi nhau hả?"
Vân An cách một cánh cửa trả lời dì: "Dạ đâu có đâu dì Mạc. Vừa nãy làm dì sợ rồi, con xin lỗi."
Mạc Tang Du nghe Vân An ngoan ngoãn như vậy, ngược lại cảm thấy có chuyện chẳng lành.
Xem ra lần này còn nghiêm trọng hơn cả cãi nhau. Mạc Tang Du vừa định khuyên giải thì nghe thấy điện thoại trên bàn rung lên. Cô không do dự, đi đến trước bàn, màn hình hiện tên Vân Thụy. Đuôi mày cô cong cong, cô bắt máy.
Lúc từ phòng tắm đi ra, Vân An đã thấy Mạc Tang Du đứng sững bên bàn, một tay còn cầm điện thoại, quay lưng về phía nàng. Vân An không thấy được biểu cảm của dì, nàng gọi một tiếng: "Dì Mạc ơi."
Mạc Tang Du bị nàng làm giật mình, chiếc điện thoại rơi xuống đất một cái "bộp", âm thanh giòn tan khiến Vân An cũng giật mình. Nàng vội bước tới, định cúi xuống thì Mạc Tang Du đã nhặt điện thoại lên. Vân An hỏi: "Dì sao thế ạ?"
"Không—" Ánh mắt Mạc Tang Du lảng tránh, không nhìn Vân An, nói: "Không có gì."
Vân An nhìn chằm chằm vẻ mặt không tự nhiên của dì: "Vừa nãy có điện thoại ạ?"
"Đâu có." Mạc Tang Du nói: "Tin nhắn lừa đảo thôi." Mạc Tang Du lấy lại bình tĩnh, nói chuyện với Vân An bằng giọng điệu như thường ngày: "Con tắm xong rồi hả?"
Vân An gật đầu.
Mạc Tang Du nói: "Vậy con mau đi ngủ đi. Còn bài tập không?"
Vân An trả lời: "Con làm xong ở trường rồi ạ."
Mạc Tang Du "À" một tiếng: "Vậy mau đi ngủ đi, muộn lắm rồi."
Vân An gật đầu, trước khi đi, nàng còn liếc nhìn sắc mặt Mạc Tang Du, không yên tâm hỏi: "Dì Mạc, dì thật sự không sao chứ ạ?"
"Thật sự không sao mà." Mạc Tang Du cười thoải mái, nói: "Mau đi ngủ đi!"
Vân An quay người về phòng.
Nàng nằm trên giường, quay đầu nhìn tủ quần áo đang mở, rồi nghĩ đến nhà Tần Tranh, nghĩ đến cái tủ mà nàng đã sắp xếp hồi sáng. Nàng đặt một tay lên trán, nhắm mắt lại. Điện thoại rung lên, nàng tiện tay với lấy, thấy Tần Tranh vừa nhắn tin cho mình:【Mẹ mình hỏi cậu sáng mai có qua ăn sáng không.】
Vân An nhìn chằm chằm tin nhắn này, đọc đi đọc lại, đọc gần mười mấy phút mới trả lời Tần Tranh:【Dì Mạc ở nhà rồi, mai mình không qua nữa.】
Tần Tranh:【À.】
Hai giây sau.
Tần Tranh:【Làm gì đó, trả lời chậm thế.】
Vân An:【Vừa mới tắm xong.】
Tần Tranh:【Tắm xong rồi?】
Vân An:【Ừm.】
Tần Tranh:【Mặc đồ lót chưa?】
Vân An:【...】
Tần Tranh:【Mình cũng đâu thấy được, cậu căng thẳng làm gì.】
Vân An:【...】
Vân An:【Vậy cậu có muốn xem không?】
Tần Tranh:【Không xem!】
Vân An vừa định bò dậy.
Tần Tranh gửi:【Tối nay mà cậu còn qua đây nữa, mình sẽ nói mẹ mình ra mở cửa đó.】
Vân An:【...】
Nàng trả lời:【Không có qua.】
Tần Tranh:【Vậy cậu ngủ đi.】
Vân An:【Cậu định ngủ rồi hả?】
Tần Tranh:【Ừm, muộn lắm rồi, phải ngủ thôi.】
Vân An:【Tranh Tranh à.】
Tần Tranh:【Ngủ ngon.】
Vân An:【...Ngủ ngon.】
Vân An đặt điện thoại xuống, nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Vân An gọi một tiếng: "Dì Mạc?"
Ngoài cửa không có ai trả lời, Vân An nghi hoặc, không phải Mạc Tang Du thì chẳng lẽ là Vân Thụy về? Nàng đứng dậy xuống giường, mở cửa thì thấy Mạc Tang Du đã thay quần áo, mặc áo phao, trông như sắp ra ngoài. Nàng kinh ngạc: "Dì Mạc, dì định ra ngoài sao ạ?"
"Ừm." Mạc Tang Du nói: "Cơ quan còn chút việc, bảo dì về một chuyến."
Vân An gật đầu.
Mạc Tang Du nói: "Sáng mai nếu dì chưa về, con qua nhà Tranh Tranh ăn hoặc tự mua đồ ăn sáng nha."
Vân An nói: "Dạ, con biết rồi."
Mạc Tang Du đi ngang qua người nàng, nói: "Tối nhớ khóa cửa sổ cẩn thận."
Vân An gật đầu, Mạc Tang Du đi mấy bước ra tới cửa. Lúc ra ngoài, khóe mắt Vân An liếc thấy điện thoại của dì vẫn còn trên bàn, bèn gọi: "Dì Mạc!"
Mạc Tang Du quay đầu, Vân An nói: "Điện thoại của dì."
Nàng vừa nói vừa lấy điện thoại trên bàn định đưa cho Mạc Tang Du, lúc chạm vào thì điện thoại rung lên, nàng cúi xuống nhìn, màn hình nhấp nháy tên Vân Thụy. Mạc Tang Du lấy điện thoại từ tay nàng, cũng nhìn thấy cuộc gọi của Vân Thụy. Dì tắt màn hình cuộc gọi, nói với nàng: "Dì đi trước đây."
Vân An nhìn dì, nói: "Dì không nghe điện thoại của dì con sao ạ?"
"Không sao." Mạc Tang Du nói nhẹ nhàng: "Ra ngoài rồi dì gọi lại cho chị ấy."
Vân An đành nói: "Dì Mạc, vậy dì đi đường cẩn thận ạ."
Đầu quả tim Mạc Tang Du khẽ rung động, cô nghiến chặt răng, nén lại những lời muốn nói. Lúc ngẩng đầu lên nhìn Vân An, sắc mặt Mạc Tang Du vẫn như thường, giọng điệu nhẹ như mây bay gió thoảng: "Biết rồi, không cần lo cho dì đâu."
Nói xong, Mạc Tang Du gọi: "Vân An à."
Vân An ngẩng đầu nhìn dì.
Mạc Tang Du nói: "Tối đi ngủ sớm, đừng thức khuya, có nghe chưa?"
Vân An rất nghe lời, nói: "Con nghe rồi ạ."
Mạc Tang Du mỉm cười, cúi đầu rời khỏi nhà.
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.