Chương 115: Thế mới phải chứ
Lần này Mạc Tang Du có việc, vậy mà đã ba ngày không về nhà. Mặc dù sau khi chuyển đến đây, không phải ngày nào dì cũng ở lại, nhưng nếu không về được, dì sẽ gọi điện thoại cho Vân An để giải thích tình hình. Ba ngày liên tiếp không có tin tức gì, hơn nữa trước khi đi, dì còn nhận được điện thoại của Vân Thụy, điều này khiến Vân An nghĩ thế nào cũng thấy bất an trong lòng. Sáng thứ bảy, cuối cùng nàng cũng không nhịn được nữa, bèn gọi cho Mạc Tang Du.
Đầu dây bên kia rất yên tĩnh, nghe như Mạc Tang Du đang ngủ, giọng nói có phần ù ù. Nghe Vân An hỏi, Mạc Tang Du "Ờ" một tiếng: "Mấy hôm nay ở cơ quan nhiều việc quá, ngày nào dì cũng bận đến khuya, không về kịp, cũng quên báo với con." Dì hỏi Vân An: "Mấy hôm nay con không sao chứ?"
Vân An nói: "Dạ con không sao đâu dì Mạc."
Mạc Tang Du nói: "Ừm, không cần lo cho dì đâu, đợi dì làm xong việc sẽ về."
Nghe dì nói vậy, nỗi bất an trong lòng Vân An mới dịu đi một chút. Ngoài cửa có tiếng động, nàng ngẩng đầu lên, Tần Tranh nói: "Vân An, đi thôi!"
Vân An nói: "Dì Mạc, vậy con đi học trước nha ạ."
Mạc Tang Du: "Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Tang Du ngồi dậy. Người đồng nghiệp đang ăn sáng bên cạnh đưa cho cô hai cái bánh bao, nói: "Đứa nhóc nhà đội trưởng đó hả?"
Mạc Tang Du nói: "Đứa nhóc gì chứ, người ta đã trưởng thành cả rồi."
"Thì vẫn là một đứa trẻ mà." Đồng nghiệp nói: "Đội trưởng đã nói với con bé chưa?"
Mạc Tang Du im lặng, nhận lấy cái bánh bao, cắn một miếng, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi nói: "Chưa."
"Không định nói sao?" Giọng đồng nghiệp đầy quan tâm: "Cậu cũng thật là, khó khăn lắm mới chuyển đi được, thế mà chỉ vì một cuộc điện thoại lại phải quay về."
Mạc Tang Du nói: "Chẳng phải đây là tình huống đặc biệt sao?"
"Với cậu, có chuyện nào của đội trưởng mà không đặc biệt chứ." Đồng nghiệp nghiêng đầu nhìn Mạc Tang Du. Mạc Tang Du nói: "Được rồi được rồi, nhìn đằng trước đi, nhìn mình làm gì?"
"Mình cứ nhìn cậu đấy." Đồng nghiệp bất lực: "Mình rảnh quá hay sao mà nhìn cậu? Cậu đó, phải để đích thân đội trưởng trông chừng mới được!"
Mạc Tang Du ngoáy tai, không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại. Thấy số điện thoại Vân An vừa gọi tới, cô thở dài, tắt máy rồi đặt sang một bên.
Vân An cúp điện thoại, đi ra cửa thì thấy Tần Tranh đeo cặp đứng ngoài cổng, bèn nói: "Đi thôi."
Tuần sau là thi cuối kỳ, hai ngày cuối tuần này không được nghỉ mà phải học phụ đạo. Tần Tranh nhìn vào nhà Vân An, nói: "Dì Mạc vẫn chưa về à?"
"Ừm." Vân An nói: "Chắc là sắp rồi."
Tần Tranh cũng biết công việc của Mạc Tang Du đặc thù nên không hỏi nhiều. Cô cúi đầu đi sóng vai với Vân An, hỏi nàng: "Sáng nay sao không qua nhà mình ăn sáng?"
Vân An nói: "Mình ngủ quên."
Thật ra là tối qua nàng không ngủ được, đến gần sáng mới chợp mắt được một lúc. Tần Tranh quay đầu lại: "Vậy cậu vẫn chưa ăn sáng sao?"
Vân An: "Vẫn chưa."
Vân An nói xong, Tần Tranh liền lôi từ trong cặp ra hai cái bánh bao, đưa cho nàng, nói: "Cậu ăn đi."
Vân An nhận lấy định cất vào cặp. Tần Tranh: "Sao cậu không ăn đi?"
Vân An nói: "Đến trường rồi ăn."
Tần Tranh nói: "Hay để mình chở cho, cậu cứ ăn đi, đợi cậu ăn xong rồi hẵng chở."
Vân An thấy Tần Tranh kiên quyết nên không nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi lên yên sau, cắn bánh bao. Vỏ bánh mịn màng, mềm mại, là bánh nhân thịt. Nàng ăn được hai miếng thì nghe Tần Tranh nói: "Trong cặp có sữa nữa đó."
Sáng nay cô đã đoán chừng Vân An chưa ăn sáng, nên tiện tay lấy từ nhà đi.
Tần Quế Lan còn tưởng cô đột nhiên ăn khỏe, còn nói dạo này chắc chắn cô vất vả rồi, ăn nhiều một chút là phải. Tần Tranh thật sự dở khóc dở cười.
Vân An mò thấy hộp sữa trong cặp cô.
Vị dâu.
Vân An uống một ngụm để nuốt bánh bao xuống. Hai cái bánh bao và một hộp sữa, nàng giải quyết xong trong vài phút. Ăn xong, nàng vỗ vai Tần Tranh. Tần Tranh ngạc nhiên: "Cậu ăn xong rồi hả?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh nói: "Ăn xong thì cũng nghỉ một lát đi, mình vẫn chưa mệt."
Vân An đành yên tâm ngồi trên yên sau của Tần Tranh. Tần Tranh rất ít khi chở nàng, kiếp trước là thế, kiếp này cũng vậy. Tần Tranh thích nhất là ngồi ở yên sau, ôm eo nàng, dụi mặt vào dưới nách nàng, ngẩng đầu, nói chuyện một cách nũng nịu và dính người.
Giống như một chú mèo con đáng yêu ló đầu ra vậy.
Vân An nghĩ đến dáng vẻ đó của Tần Tranh, đầu quả tim liền tê dại ngứa ngáy. Nàng ho một tiếng, Tần Tranh nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại, hỏi nàng: "Cậu bị cảm hả?"
"Không có." Nàng hỏi Tần Tranh: "Để mình chở nhé?"
Tần Tranh không đồng ý, nói: "Đâu phải là mình không chở nổi."
Tính ra.
Hình như cô chẳng mấy khi chở Vân An đến trường. Lần trước chân Vân An bị thương, cô còn ngồi yên sau một cách thản nhiên.
Tần Tranh hỏi Vân An: "Cậu có thấy mình rất xấu không?"
Vân An nghi hoặc: "Hả?"
Tần Tranh nói: "Đôi khi, mình thấy mình thật sự rất xấu xa."
Vân An ngước mắt, nhìn góc nghiêng của Tần Tranh. Mấy sợi tóc rối bị gió thổi tung, vài sợi vương trên da, đường nét góc nghiêng của cô lúc ẩn lúc hiện. Vân An chăm chú ngắm nhìn mấy phút rồi nói: "Tranh Tranh, cậu là người tốt nhất thế gian này."
Tần Tranh liếc nhìn Vân An một cái, ánh mắt long lanh chuyển động.
Đến cổng trường, họ nghe thấy Thời Tuế gọi mình: "Vân An! Tần Tranh!"
Giọng nói vọng lại từ xa, Tần Tranh quay đầu, thấy Thời Tuế đạp xe đến bên cạnh. Cô ấy chống một chân xuống đất, lôi hai hộp kẹo sữa ở trong cặp ra, nói: "Mẹ mình thưởng cho mình đó, nhiều quá nên mình mang cho các cậu một ít."
Tần Tranh biết lần trước Thời Tuế đứng nhất, mẹ cô ấy vui nên mua cho cô ấy rất nhiều đồ ăn. Thật ra mấy hôm nay Thời Tuế đều mang một ít tới, sau bữa trưa thì chia nhau ăn, lần này thì cô ấy mang cả hộp.
Tần Tranh nói: "Mẹ cậu cũng mua nhiều quá rồi."
"Mẹ mình vui lên là vậy đó." Thời Tuế hỏi: "Nhược Ninh và Diệp Dư đã tới chưa?"
Tần Tranh lắc đầu: "Chưa thấy."
Họ cùng nhau dắt xe, Vân An xách cặp giúp cô. Vừa dựng xe xong, Tần Tranh quay đầu lại thì thấy Khúc Hàm.
Đã ba ngày rồi Khúc Hàm không đến trường. Sắp thi cuối kỳ, mấy hôm nay các bạn học đều đoán có lẽ Khúc Hàm sẽ không tham gia kỳ thi, nói cô ấy bị Vu Bất Tiện kích động. Cũng có một vài lời ra tiếng vào, bảo rằng những lời Vu Bất Tiện nói là thật, Khúc Hàm không còn mặt mũi nào đến trường nữa.
Tần Tranh không biết Khúc Hàm nghĩ gì. Tuy lúc ở Thượng Kinh, cô và Khúc Hàm từng ở chung, nhưng thật ra mối quan hệ vẫn chưa đến mức có thể hỏi thăm tâm trạng của nhau. Cho nên mấy ngày nay, cô chỉ thỉnh thoảng nhìn sang chỗ ngồi bên cạnh rồi cau mày.
Cô cũng đã nghĩ rằng, Khúc Hàm sẽ không đến trường nữa.
Lòng tự trọng của một cô gái bị tổn thương nặng nề như vậy, nếu không đến, cô cũng có thể hiểu được. Nhưng Khúc Hàm đã xuất hiện, vào ngày thứ ba sau khi tin đồn nổi lên. Cô ấy đứng cách hàng xe, đối diện với Tần Tranh, dường như có điều muốn nói. Vân An đứng bên cạnh Tần Tranh, thấy cô nhìn chằm chằm Khúc Hàm thì cúi đầu, nói với Thời Tuế: "Chúng ta về lớp trước đi."
Thời Tuế "Ây" một tiếng: "Tranh Tranh, cậu không về à?"
Tần Tranh nhìn Khúc Hàm, nói: "Mấy cậu về trước đi."
Thời Tuế cũng đã thấy Khúc Hàm, bèn hỏi Tần Tranh: "Hai người định đánh nhau sao?"
Tần Tranh:...
Đôi khi, câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" rất hợp với Thời Tuế và Khương Nhược Ninh.
Vân An nói: "Đi thôi."
Thời Tuế đành chịu, đi theo sau Vân An. Tần Tranh vẫn có thể nghe thấy cô ấy lẩm bẩm: "Cậu yên tâm thật đó hả?"
Vân An quay đầu nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh Khúc Hàm, nói: "Nhà trường không xử phạt cậu."
Thứ nhất, trong chuyện kỳ thi tranh biện với Vu Bất Tiện, Khúc Hàm không sai. Thứ hai, chuyện thích Vân An đã được nhà trường xác định là tin đồn nhảm, vậy nên Khúc Hàm sẽ không bị phạt gì cả.
Khúc Hàm nói: "Tôi biết."
Cô ấy nói: "Cảm ơn."
Tần Tranh nhìn cô ấy: "Cảm ơn tôi làm gì?"
Khúc Hàm nói: "Diệp Dư đã nói hết với tôi rồi, là cậu bảo cậu ấy đến phòng giáo vụ."
Tần Tranh nói: "Sao cậu không nói với Vu Bất Tiện, là cậu đã nói cho tôi biết?"
Khúc Hàm đã nói cho cô biết kế hoạch của Vu Bất Tiện, rõ ràng Khúc Hàm có thể bán đứng cô, để cô gánh lấy cơn giận từ Vu Bất Tiện. Vu Bất Tiện vốn đã hận cô, nếu biết có thể là cô tiết lộ bí mật, thì chắc chắn sẽ nhắm vào cô. Như vậy thì có lẽ, cô ta sẽ không bóc phốt chuyện Khúc Hàm thích Vân An.
Ít nhất là có lẽ sẽ không bóc ra vào thời điểm đó.
Nhưng Khúc Hàm vẫn gánh chịu cơn giận đó thay cô.
Khúc Hàm nói: "Không phải cậu nói mà."
Tần Tranh nhìn cô ấy.
Khúc Hàm nói: "Kỳ lạ lắm phải không? Thật ra tôi cũng không thích cậu, nhưng tôi lại rất tin cậu."
Ngày hôm đó ở trong phòng, cô đã nói với Tần Tranh về kế hoạch của Vu Bất Tiện. Tần Tranh không hề lay động, còn bảo là cô ấy tin tưởng cô. Rõ ràng Tần Tranh cũng không thích cô, nhưng cô ấy vẫn tin cô.
Lúc đó cô không hiểu cảm giác này là gì.
Bây giờ thì đã hiểu rồi.
Tần Tranh nghe vậy liền cười, nói: "Vậy thì tiếc thật, tôi lại khá thích cậu đấy."
Mặt Khúc Hàm bị lời Tần Tranh nói làm cho nóng bừng, trên gương mặt trắng nõn ửng lên những vệt hồng. Cô biết Tần Tranh đang an ủi mình. Mấy ngày nay rất nhiều bạn học đã nhắn tin cho cô, hỏi khi nào cô đến trường, cũng nói cho cô biết chuyện Vu Bất Tiện đã chuyển trường, bây giờ cô đến trường sẽ không gặp phải Vu Bất Tiện nữa. Thế nhưng cô vẫn sợ hãi, vẫn nhút nhát, dường như chỉ cần đến trường, cô sẽ thấy ánh mắt khác lạ của bạn học, sẽ biết họ đã thấu tỏ tâm tư của cô. Vừa nãy ở chỗ để xe, thật ra cô đã thấy Tần Tranh và Vân An đi tới từ sớm, nhưng cô không dám bước lên.
Ngay cả việc chào hỏi như trước đây, cô cũng không dám.
Cô sợ các bạn học nhìn thấy, rồi lại lời ra tiếng vào.
Nhưng cô không ngờ, Tần Tranh lại thản nhiên như không có gì đi đến bên cạnh, và chào hỏi cô.
Bây giờ, còn nói thích cô.
Khúc Hàm cúi đầu, khóe mắt hơi đỏ, có chút cay, có chút đau. Cô dụi mắt, nghe Tần Tranh nói: "Về lớp không?"
"Ừm." Giọng Khúc Hàm không lớn, cô đi rất chậm. Tần Tranh đi chậm lại, sánh bước bên cô. Thỉnh thoảng Khúc Hàm lại nghiêng đầu nhìn Tần Tranh một cái. Lúc gần đến lớp, cô gọi: "Tần Tranh."
Tần Tranh quay đầu, ánh nắng vừa ló dạng, những tia nắng vụn chiếu lên người Tần Tranh, lên mặt, lên tóc, viền lấy đường nét của cô ấy một vầng sáng. Khúc Hàm đột nhiên hiểu ra, tại sao Vân An lại thích Tần Tranh đến vậy.
Khúc Hàm nói: "Thật ra vừa nãy—"
Khúc Hàm mím môi.
Tần Tranh hỏi: "Vừa nãy sao?"
Khúc Hàm nói: "Thật ra vừa nãy mình nói sai rồi."
Tần Tranh chăm chú nhìn cô.
Khúc Hàm nói: "Mình không ghét cậu."
Tần Tranh giả vờ nghi hoặc, nhướng mày hỏi cô: "Thật không?"
Khúc Hàm tưởng thật, vẻ mặt nghiêm túc: "Thật."
Tần Tranh cười nhẹ, đi đến trước mặt cô, nói: "Thế mới phải chứ."
Khúc Hàm nói ra lời trong lòng, cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tần Tranh rồi mỉm cười. Tần Tranh thấy vẻ mặt Khúc Hàm đã thả lỏng thì rất hài lòng, cô vỗ vai Khúc Hàm, vừa quay đầu lại đã suýt nữa đâm vào người khác. Tần Tranh theo phản xạ lùi lại nửa bước, cánh tay bị người ta nắm lấy. Tần Tranh ngước mắt, nhìn gương mặt không vui cho lắm của Vân An, nghe nàng dùng giọng điệu cũng không vui vẻ gì hỏi: "Phải cái gì?"
---
Tác giả có lời muốn nói:
Vân An: Thế này mà là phải hả?
Tần Tranh: Dù sao cũng phải hơn cậu [nhún vai]
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.