Chương 116: Rất nhanh
Tần Tranh không biết Vân An chạy ra ngoài bằng cách nào, càng không biết vì sao khi đối diện với vẻ mặt không vui của Vân An, trong lòng cô lại dâng lên một chút chột dạ. Cô bèn lảng sang chuyện khác: "Không phải cậu đã vào lớp rồi sao?"
Vân An hỏi cô: "Đang nói chuyện gì vậy?"
"Không có gì." Tần Tranh nói: "Đang hóa giải một vài hiểu lầm thôi."
Vân An nhìn cô: "Hiểu lầm gì chứ?"
Tần Tranh nhún vai: "Hiểu lầm là cậu ấy không thích mình."
Vân An:...
Khúc Hàm:...
Thấy hai người có chuyện muốn nói, Khúc Hàm bèn nói với họ: "Mình về lớp trước đây."
Tần Tranh nhìn bóng lưng cô ấy, vỗ vai Vân An: "Cậu dọa cậu ấy sợ rồi kìa."
Vân An nói với giọng bất đắc dĩ: "Mình có làm gì đâu, sao lại dọa cậu ấy sợ được chứ?"
"Mặt cậu lạnh tanh nè." Tần Tranh đưa tay lên, véo mạnh má Vân An một cái, nói: "Vậy còn chưa đủ đáng sợ à?"
Vân An miễn cưỡng cong môi, nàng cười gượng, nhưng nụ cười không được như ý lắm. Tần Tranh dùng ngón tay đè lên khóe miệng nàng, kéo nụ cười của nàng xuống, nói: "Đừng cười nữa, xấu chết đi được."
Vân An lúc này mới thôi.
Tần Tranh hỏi nàng: "Sao lại ra đây vậy?"
Vân An: "Mình ra đây xem sao."
Tần Tranh: "Xem gì? Sợ mình và Khúc Hàm chạy mất hả?"
Vân An:...
Nàng nói: "Ừm, sợ cậu và Khúc Hàm chạy mất."
Tần Tranh bị Vân An chọc cười, hàng lông mày và đôi mắt cô cong như trăng khuyết. Cô khoác tay Vân An: "Đi thôi, về lớp nào."
Vân An nghiêng đầu nhìn ngắm nét mày và khóe mắt Tần Tranh khi cười, cả dáng vẻ khoác tay nhẹ nhàng, mềm mại của cô nữa. Đầu nàng hơi nghiêng về phía Tần Tranh, nương theo bầu không khí ấm áp, vừa định nói đôi lời thì nghe thấy giọng của Khương Nhược Ninh vang lên từ phía sau: "Tranh Tranh! Vân An!"
Tần Tranh và Vân An quay đầu lại. Cái cặp của Khương Nhược Ninh bay tới, Vân An nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cặp của Khương Nhược Ninh. Khương Nhược Ninh thở hồng hộc chạy đến trước mặt hai người, nói: "Trùng hợp thật, hai cậu cũng vừa mới tới hả?"
Tần Tranh nói: "Ừm, cũng xem là vậy."
Khương Nhược Ninh nói: "Vậy hai cậu chắc chắn không biết hôm nay Khúc Hàm đến lớp rồi đâu."
Người thì chưa tới trường, nhưng chuyện gì cũng biết không ít.
Tần Tranh quay đầu: "Sao cậu biết?"
Khương Nhược Ninh cười hì hì: "Hôm qua cậu ấy nói trong nhóm chat, chính là cái nhóm đã đá nhỏ Vu Bất Tiện ra đó."
Tần Tranh nói: "Dạo này cậu và mấy người trong nhóm đó quan hệ tốt ghê ha."
"Đó là điều tất nhiên." Khương Nhược Ninh mặt dày nói: "Mình được yêu thích nhiều thế nào cơ chứ." Nói xong, cô liếc nhìn sắc mặt Tần Tranh, ôm lấy cánh tay cô ấy: "Nhưng cậu yên tâm, bạn thân nhất của mình tuyệt đối là cậu, không một ai có thể sánh được."
Tần Tranh cười, ngũ quan giãn ra, bị Khương Nhược Ninh chọc cho vui vẻ.
Vân An ê cả răng, nàng dời mắt đi, mấy giây sau liền ném cặp trả lại cho Khương Nhược Ninh. Cái cặp đập vào ngực Khương Nhược Ninh, Khương Nhược Ninh "Ê" một tiếng, nhảy dựng lên: "Cậu mưu sát mình!"
Vân An không chịu yếu thế: "Vừa nãy cậu cũng ném qua đây đó thôi."
Khương Nhược Ninh nói: "Mình biết là cậu đỡ được, ok?"
Vân An: "Mắc gì mình phải đỡ cặp cho cậu?"
Tần Tranh nghe mà đau cả đầu.
Sao mà Khương Nhược Ninh ở cùng với ai, cũng đều có thể kéo trình độ của đối phương xuống ba tuổi thế này?
Cô bịt miệng Khương Nhược Ninh lại, nói: "Về lớp!"
Sau khi tới lớp, Khương Nhược Ninh quả nhiên thấy Khúc Hàm đã ngồi vào chỗ, cúi đầu làm bài tập. Khương Nhược Ninh huých tay Tần Tranh: "Nè nè nè..."
Tần Tranh: "Nè cái con khỉ, vào lớp rồi."
Khương Nhược Ninh lúc này mới miễn cưỡng "Ờ" một tiếng, quay về chỗ ngồi.
Học phụ đạo cuối tuần cũng tương tự như ngày thường, nhưng bầu không khí thoải mái hơn nhiều. Tiết cuối cùng, Trần Phương thậm chí còn cho cả lớp xem một bộ phim, là bộ phim nước ngoài về hành trình tìm lại chú chó. Sau khi chiếu xong, Trần Phương yêu cầu mỗi người viết một bài cảm nhận. Trước khi xem thì cả đám vui mừng hớn hở, xem xong rồi thì kêu rên thảm thiết. Tần Tranh thì sao cũng được, cô nghe thấy tổ trưởng của tổ 1 hỏi: "Tần Tranh, bài tập Tiếng Anh vẫn nộp cho cậu à?"
Khoảng thời gian Khúc Hàm không có mặt thì là Tần Tranh làm thay.
Tần Tranh nhìn tổ trưởng: "Cô Trần bảo đưa cho Khúc Hàm."
Tổ trưởng hiểu ý, đưa vở bài tập cho Khúc Hàm. Khúc Hàm đặt lên bàn, nghiêng đầu nhìn Tần Tranh.
Tần Tranh đứng dậy nói với Khương Nhược Ninh: "Đi ăn cơm."
Cô cảm nhận được ánh mắt của Khúc Hàm, bèn hỏi cô ấy: "Cậu có muốn đi ăn chung không?"
Khúc Hàm lắc đầu: "Trưa nay mình về nhà ăn cơm."
"Về nhà?" Khương Nhược Ninh hiếm khi chen vào: "Không phải nhà cậu xa lắm sao? Có kịp không đó?"
Khúc Hàm nói: "Mẹ mình đã thuê một căn nhà ở đối diện trường rồi."
Khương Nhược Ninh bĩu môi, hiểu ra vấn đề.
Phần lớn là do mẹ Khúc Hàm sợ, không dám để Khúc Hàm ở lại trường lâu, ngay cả thời gian ăn trưa cũng không dám để cô ấy một mình. Đây rõ ràng là muốn trông chừng cô ấy thật chặt.
Lúc vào căng-tin, Khương Nhược Ninh nói: "Học kỳ này sắp kết thúc rồi mà mẹ cậu ấy vẫn còn thuê nhà ở đối diện."
"Học kỳ này kết thúc thì còn học kỳ sau." Thời Tuế nói: "Trước khi tốt nghiệp, chắc mẹ cậu ấy chỉ ước gì cậu ấy và Vân An không nói với nhau một lời nào."
Diệp Dư nói nhỏ: "Vậy thì Vân An đáng thương quá."
Vân An:...
Trong kịch bản của họ, nàng đã được sắp đặt rõ ràng rành mạch.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại trở nên đáng thương nữa.
Khương Nhược Ninh vẫy vẫy tay: "Thôi không nghĩ nữa, ăn cơm quan trọng hơn. Đúng rồi Thời Tuế, sô cô la cậu mua ở đâu vậy?"
Mọi người cùng nhìn về phía Thời Tuế.
Tần Tranh nói: "Sô cô la gì?"
Khương Nhược Ninh giải thích: "Không phải cậu ấy mang cho mỗi đứa bọn mình một hộp sô cô la sao?"
Vân An lắc đầu: "Không có."
Khương Nhược Ninh nhìn về phía Thời Tuế.
Thời Tuế nói: "Kẹo sữa chỉ còn ba hộp, mình nghĩ có lẽ cậu thích sô cô la hơn nên đã mang sô cô la cho cậu."
"Oa—" Khương Nhược Ninh kéo dài giọng, dài đến mức mặt Thời Tuế đỏ bừng. Khương Nhược Ninh nói: "Cậu cũng có mắt nhìn ghê, sao biết mình thích ăn sô cô la vậy?"
Thời Tuế:...
Tần Tranh và Vân An:...
Diệp Dư im thin thít, cô lùa đầy cơm vào miệng, rồi chậm rãi nhai. Quai hàm cô hơi đau, cổ họng cũng hơi đau. Cô cúi đầu, nghe thấy Tần Tranh nói: "Khương Nhược Ninh."
Khương Nhược Ninh "Hả" một tiếng.
Tần Tranh nói: "Cậu đúng là không có mắt nhìn thật."
Khương Nhược Ninh lại "Hả" một tiếng, giọng điệu nghi hoặc. Cô lay người Tần Tranh: "Tại sao chứ?"
Tần Tranh lười để ý đến Khương Nhược Ninh, đẩy nhẹ người cô ấy ra. Thời Tuế thấy Vân An cứ nhìn điện thoại mãi, bèn hỏi: "Cậu đang đợi điện thoại sao?"
Vân An nói: "Ừm, mình gửi tin nhắn cho dì mình mà dì ấy vẫn chưa trả lời."
Trước đây Vân Thụy cũng bận, nhưng không đến mức bận đến nỗi không trả lời tin nhắn.
Tần Tranh nói: "Đợi dì ấy rảnh sẽ trả lời cậu thôi."
Vân An nhận lấy đôi đũa Tần Tranh đưa, đặt điện thoại lên bàn. Mặt bàn đột nhiên rung lên ù ù, Vân An vội cầm điện thoại lên, nhưng màn hình không sáng. Diệp Dư có chút ngại ngùng: "Là điện thoại của mình."
Khương Nhược Ninh ngồi gần Diệp Dư, hỏi: "Ai vậy?"
Diệp Dư nhìn màn hình, tim đập nhanh thình thịch, tay run lên một cái. Cô nói: "Là Kim Mạn."
Tần Tranh hất cằm: "Mau nghe đi."
Diệp Dư lập tức nghe điện thoại, bốn người còn lại đều im lặng nhìn cô. Diệp Dư cụp mi mắt, nói: "Dạ, em biết rồi ạ."
Cô đặt điện thoại xuống, nói: "Kim Mạn đến Lâm Bình rồi."
Tần Tranh nói: "Đến rồi sao? Hẹn cậu gặp mặt khi nào?"
Diệp Dư nói: "Chị ấy nói khi nào mình rảnh thì đến tìm chị ấy."
Thời Tuế hỏi cô: "Vậy cậu định khi nào đi?"
Diệp Dư nói: "Mình nghĩ là, thi cuối kỳ xong sẽ qua đó."
Thứ ba tuần sau thi, cũng không còn mấy ngày nữa. Khoảng thời gian này, sáng hơn 6 giờ họ đã đến trường, tối về tới nhà đã là hơn 11 giờ, không thể để Kim Mạn đợi đến 11, 12 giờ mới bàn chuyện hợp tác được. Vì vậy cô nghĩ rằng sau khi thi xong, lúc đó sẽ có thể toàn tâm toàn ý hơn. Tần Tranh gật đầu: "Được thôi, thi xong tụi mình đi cùng cậu."
Diệp Dư nhìn họ, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Khương Nhược Ninh, một lát sau lại dời đi. Cô nói: "Được, vậy lúc đó chúng ta cùng đi."
Khương Nhược Ninh ao ước: "Chị ấy có giống như trong phim truyền hình không, kiểu chị đại lạnh lùng ấy?"
Diệp Dư bị lời Khương Nhược Ninh nói chọc cười, đáy mắt dâng lên một lớp sương mờ. Cô ăn một miếng cơm, đè nén vị chua xót đang dâng lên trong lòng, nói: "Không lạnh lùng đâu, rất dễ gần."
Khương Nhược Ninh "Ồ" một tiếng: "Mình còn tưởng chị ấy lạnh lùng lắm."
Diệp Dư nói: "Cậu đi gặp rồi sẽ biết thôi."
Khương Nhược Ninh gật đầu: "Chị ấy thấy cậu dẫn bọn mình theo, có khi nào sẽ không vui không?"
Diệp Dư nói: "Không đâu, chị ấy nói nếu mình sợ đi một mình thì cứ rủ bạn đi cùng."
Khương Nhược Ninh nói: "Chị ấy chu đáo thật."
Diệp Dư khẽ "Ừm" một tiếng.
Sau bữa cơm, Vân An cầm điện thoại gọi Tần Tranh lại. Tần Tranh quay đầu, thấy Vân An đang đứng ở cửa căng-tin, bèn bước qua hỏi: "Sao vậy?"
Vân An nói: "Lát nữa mình sẽ xin cô Chu cho mình nghỉ phép."
Tần Tranh: "Hả?"
Vân An nói: "Mình muốn đi tìm dì Mạc."
Tần Tranh nói: "Vì dì cậu không trả lời tin nhắn của cậu sao?"
Vân An nói: "Hôm dì Mạc rời đi, dì mình đã gọi cho dì ấy, nhưng dì ấy không nghe máy..." Ba ngày nay, nàng càng nghĩ càng thấy nghi ngờ. Sáng nay tuy nàng đã gọi cho Mạc Tang Du, Mạc Tang Du cũng nói không có chuyện gì, nhưng không hiểu sao, nàng cứ cảm thấy bất an trong lòng.
Nàng phải đi tìm Mạc Tang Du.
Nàng không muốn nghe dì ấy lừa gạt qua điện thoại nữa.
Tần Tranh thấy Vân An đã quyết, bèn nói: "Vậy mình đi xin phép cùng cậu."
Nói rồi, Tần Tranh xoay người, nhưng cổ tay cô đã bị Vân An nắm lại. Tần Tranh quay đầu, đối diện với Vân An. Tim Vân An đập thình thịch, mỗi một nhịp đều kéo theo dây thần kinh, giằng xé đến đau đớn. Ngón tay nàng càng dùng sức hơn, Tần Tranh nhíu mày: "A—"
Vân An lập tức buông Tần Tranh ra.
Tần Tranh nói: "Cậu nắm chặt như vậy làm gì? Đau chết mình rồi."
Cô lắc lắc cổ tay.
Vân An cúi đầu: "Mình xin lỗi."
Tần Tranh muốn cười, nhưng chỉ nhếch khóe môi, nói: "Đi nhanh lên, lát nữa cô Chu đi họp là không gặp được đâu."
Vân An đi theo sau cô.
Tần Tranh đi rất nhanh.
Cô không thể không đi nhanh.
Bởi vì ngay giây tiếp theo.
Cô sẽ muốn hối hận.
Cô không muốn Vân An đi tìm Mạc Tang Du, không muốn Vân An đi tìm Vân Thụy, không muốn để Vân An tiếp xúc với những chuyện đó.
Cô ích kỷ.
Cô chỉ muốn độc chiếm Vân An.
Một mình.
Nhưng cô biết, như vậy là không được. Lý trí và tình cảm của cô đang giằng xé, nếu cô không đi nhanh, tình cảm của cô sẽ chiến thắng lý trí, và rồi cô sẽ đưa ra yêu cầu với Vân An.
Cô sẽ nói.
Đừng đi.
Đừng đến đó.
Đừng rời xa mình.
Hốc mắt Tần Tranh đỏ hoe, cô dùng sức chớp mắt, đè nén cảm giác cay xè và nóng rực. Cô đi quá nhanh, nghe thấy tiếng gọi của Vân An từ phía sau mới hoàn hồn lại. Tần Tranh quay đầu, Vân An nói: "Cậu đi lố rồi."
"À." Tần Tranh đi về phía Vân An mấy bước, thấy nàng đang đứng trước cửa văn phòng. Cửa mở một nửa, cô Chu đang đeo kính sửa bài tập. Vân An nói: "Vậy mình vào nói với cô Chu một tiếng."
Tần Tranh gật đầu, cố tỏ ra thoải mái: "Đi đi."
Nói xong, Tần Tranh bèn quay lưng lại, đứng ở một bên hành lang, nhìn xuống dưới. Đâu đâu cũng có các bạn học sinh mặc đồng phục, đi đi lại lại. Vân An nhìn bóng lưng cô, đột nhiên gọi: "Tranh Tranh."
Tần Tranh quay đầu lại, đối diện với ánh mắt sâu thẳm và nặng trĩu của Vân An.
Vân An nói: "Mình sẽ về rất nhanh thôi."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.