Chương 117: Trở về
Nhanh, nhanh đến mức nào? Nhanh như bảy năm sao?
Tần Tranh chống khuỷu tay lên lan can hành lang, nhìn xuống dưới, trước mắt phủ sương mờ mịt. Sau khi trở về, cô đã từng nghĩ cả ngàn vạn lần, liệu Vân An có giống như cô, mang theo ký ức của kiếp trước hay không. Nhưng Vân An không có, nàng vẫn là một Vân An ngây ngô, hoàn toàn không biết gì. Cô cũng từng chết tâm, định bụng kiếp này sẽ vạch rõ giới hạn với Vân An, nhưng lý trí thì có thể, còn tình cảm lại không làm được. Đối diện với một Vân An không biết gì cả, cô lại thấy tủi thân thay cho nàng.
Cô gánh chịu nỗi ấm ức của kiếp trước và cả nỗi ấm ức của Vân An ở kiếp này, cảm thấy mình như một kẻ thần kinh.
Khó khăn lắm mới...
Vân An nói, nàng sẽ mơ thấy những chuyện nàng chưa từng làm.
Sẽ mơ thấy, những chuyện của kiếp trước.
Cô biết Vân An cũng đang trở về, chầm chậm trở về.
Điều này khiến lòng cô dấy lên một cảm giác không thể tả nổi. Cô cứ ngỡ đó là hận, nhưng càng thấu hiểu, sự căm hận ấy lại càng mơ hồ. Đến cuối cùng, cô đã không còn phân biệt được là hận Vân An kiếp trước rời đi quá vội, hay là hận nàng kiếp này trở về quá muộn.
Rõ ràng cô đã từng tha thiết mong nàng trở về, muốn hỏi cho rõ ràng.
Thế nhưng khi thật sự nhận ra Vân An đã có ký ức của kiếp trước.
Cô lại sợ.
Tần Tranh tự giễu, cô đúng là một kẻ nhát gan.
Vân An bước ra khỏi văn phòng, thấy Tần Tranh đang dựa vào lan can, nàng ngưng thở hai giây rồi cong môi: "Tranh Tranh."
Tần Tranh quay đầu, nói: "Cậu xin nghỉ phép xong rồi sao?"
Vân An nói: "Ừm, cô Chu đồng ý rồi."
Tần Tranh: "Chiều nay hả?"
Vân An: "Ừm, chiều nay, lát nữa mình sẽ không về lớp."
Tần Tranh nói: "Vậy cậu đi nhanh đi."
Vân An nhìn Tần Tranh một cái, gật đầu, trước khi rời đi còn nói thêm một câu: "Không cần lo cho mình đâu."
Tần Tranh nói: "Việc gì mình phải lo cho cậu, mau đi đi, đi sớm về sớm."
Vân An: "Được."
Vân An kéo dài giọng, quay đầu rời khỏi trường. Sau khi nàng đi, Tần Tranh gác tay lên lan can, bàn tay nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay. Cô dường như không có cảm giác. Cô Chu ra ngoài để đi họp thì gặp được Tần Tranh, cô ngạc nhiên: "Em đến tìm cô sao?"
"Dạ không, cô Chu." Tần Tranh nói: "Cô Chu hôm nay xinh thật đấy ạ."
Cô Chu:...
Cô Chu dở khóc dở cười.
Tần Tranh đã về lớp trước một bước. Khương Nhược Ninh đang ngồi ở chỗ của mình, thấy Tần Tranh về một mình thì thắc mắc: "Vân An đâu?"
Tần Tranh nói: "Cậu ấy xin nghỉ rồi."
"Xin nghỉ?" Khương Nhược Ninh: "Sao lại xin nghỉ?"
Tần Tranh: "Nhà có việc."
"Ồ." Khương Nhược Ninh: "Dì của cậu ấy à?"
Tần Tranh gật đầu.
Khương Nhược Ninh vỗ vai cô: "Hiếm khi cậu ấy không có ở đây, có muốn sang ngồi cùng mình không?"
Tần Tranh nghĩ một lát rồi nhích mông ngồi vào chỗ của Vân An, bên cạnh Khương Nhược Ninh.
Sách vở của Vân An được xếp rất gọn gàng, cặp thì nhét trong ngăn bàn. Tần Tranh tiện tay rút một quyển, mở ra, nét chữ ngay ngắn, trang giấy sạch sẽ. Vân An làm gì cũng rất nghiêm túc, ghi bài cũng vậy. Có đôi khi lười biếng, Tần Tranh chỉ ghi đại khái, nhưng Vân An thì lần nào cũng ghi rất đầy đủ. Cô gấp sách lại, nhìn thấy quyển sổ trò chuyện của họ. Đây là thứ họ dùng để nói chuyện riêng với nhau, lần trước dùng xong, đã rất lâu rồi không động đến. Tần Tranh mở ra chỗ lần trước họ nói chuyện, phía sau chỉ có vài nét bút, đều viết tên cô.
Tranh Tranh.
Tranh Tranh.
Khương Nhược Ninh quay đầu lại, "Ây da" một tiếng, nói: "Vân An sến thật đó."
Tần Tranh liếc nhìn Khương Nhược Ninh: "Cậu còn nói cậu ấy, cậu mà yêu vào còn sến hơn cậu ấy nữa."
Khương Nhược Ninh không tin: "Sao có thể chứ."
Tần Tranh: "Sao lại không thể?"
Cô đã tận mắt thấy Khương Nhược Ninh gấp chín mươi chín ngôi sao bỏ vào trong lọ, rồi nói với cái lọ rằng: "Sao ơi, phải nói với cậu ấy là mình rất thích cậu ấy nhé."
Lúc đó cô đã phải xoa xoa da gà trên người, nói: "Cậu sến thật đó."
"Sến chỗ nào?" Khương Nhược Ninh phản bác: "Là thổ lộ tình yêu đích thực, được chưa?"
Cô bật cười.
Khương Nhược Ninh nói: "Sao nào? Vân An không chuẩn bị món quà nhỏ nào cho cậu à?"
Cô nói: "Có cũng không giống cậu."
"Mình thì sao?" Khương Nhược Ninh nói: "Mình rất bình thường nha!"
Khương Nhược Ninh nhướng mày với cô. Điện thoại rung lên, cô ấy lập tức cầm điện thoại lên, vừa nối máy là giọng đã ngọt lịm: "Về đến nhà rồi à, ừm, mình cũng vậy..."
Giọng nói đó, có thể vắt ra cả mật ngọt.
Tần Tranh nói: "Dù sao thì cậu cũng sến hơn cậu ấy nhiều."
"Đặt điều!" Khương Nhược Ninh nghiêm túc nói: "Phỉ báng!"
Tần Tranh mặc kệ Khương Nhược Ninh, thấy giáo viên bước vào, cô nói: "Vào lớp rồi."
Khương Nhược Ninh điều chỉnh lại nét mặt, vừa ngồi thẳng dậy đã nghe Tần Tranh hỏi: "Đúng rồi, cậu có nghe nói lớp 12/7 có học sinh chuyển trường không?"
"Lớp 12/7?" Khương Nhược Ninh nói: "Không nghe nói. Sao vậy? Người cậu quen chuyển đến hả?"
Tần Tranh lắc đầu.
Thật ra cô cũng không rõ cô gái đó chuyển đến từ lúc nào, khi cô biết chuyện thì quan hệ giữa Khương Nhược Ninh và cô ta đã rất tốt rồi. Khương Nhược Ninh đã kể cả vạn lần về lần đầu họ gặp nhau, lúc mua đồ ở căng-tin, Khương Nhược Ninh quên mang tiền, cô ta đã giải vây bằng cách trả tiền giúp Khương Nhược Ninh. Sau đó Khương Nhược Ninh trả lại tiền, hai người trao đổi phương thức liên lạc. Khi phát hiện cùng thích một nghệ sĩ, họ bắt đầu trò chuyện ngày đêm rồi dần trở nên thân thiết. Lúc đó cô đang bận yêu đương với Vân An, ít quan tâm đến Khương Nhược Ninh, đợi đến qua năm mới, Khương Nhược Ninh đã hớn hở báo cáo với cô về chuyện tình cảm thường ngày.
Lúc đó cô còn khuyên Khương Nhược Ninh: "Có phải thời gian quá ngắn rồi không?"
"Dài ngắn thì có quan hệ gì chứ." Khương Nhược Ninh nói: "Thời gian cậu và Vân An quen nhau thật ra cũng không dài, vậy cậu có thích Vân An không?"
Cô bỗng nhiên hiểu ra, không can dự vào chuyện của Khương Nhược Ninh nữa.
Kiếp này, cô nhất định phải phòng họa khi chưa xảy ra, sớm dập tắt đoạn tình cảm này của Khương Nhược Ninh từ trong trứng nước, tốt nhất là không để họ quen biết nhau.
Cô luôn để ý là lớp 12/7 vẫn chưa có học sinh chuyển trường, bây giờ nghe Khương Nhược Ninh nói vậy, cô lại cảm thấy, có lẽ chuyện của kiếp này sẽ không hoàn toàn giống với kiếp trước.
Có lẽ cô gái kia, sẽ không xuất hiện nữa?
Nếu là vậy, thì tốt quá rồi.
Tần Tranh khẽ thở dài, Khương Nhược Ninh ghé tai: "Đừng có hễ Vân An không ở đây là lại ra cái vẻ bị bỏ rơi thế chứ, tỉnh táo lên nào!"
Cô quay đầu, dùng đầu bút gõ vào trán cô ấy. Khương Nhược Ninh "Ây da" một tiếng, ôm lấy trán. Tần Tranh định nói chuyện với cô ấy thì khóe mắt lại thấy Thời Tuế đang chống cằm nhìn về phía họ. Lòng cô khẽ động, kéo Khương Nhược Ninh lại: "Cậu thấy Thời Tuế thế nào?"
Khương Nhược Ninh thắc mắc: "Hả?"
Cô ấy nói: "Rất tốt, sao vậy?"
Tần Tranh nín nhịn một hồi, sợ dọa đến Khương Nhược Ninh, bèn nói: "Không có gì, mình cũng thấy cậu ấy rất tốt."
Khương Nhược Ninh: "Gì đây, tìm lốp dự phòng hả?"
Tần Tranh:...
Cô nghiến răng: "Có đôi khi mình thật sự hận cậu không phải người câm."
Khương Nhược Ninh che miệng, đôi mắt tròn xoe láo liên. Tần Tranh bị chọc cười.
Cho đến khi tan học, Vân An vẫn chưa về.
Kết thúc tiết tự học buổi tối, trên đường họ về nhà, Thời Tuế nói: "Vân An có việc ở quê sao?"
Diệp Dư cũng hỏi: "Quê cậu ấy ở đâu vậy?"
Tần Tranh nói: "Không phải ở quê, là đơn vị của dì cậu ấy có chút việc."
Khương Nhược Ninh không hiểu: "Việc ở đơn vị dì cậu ấy thì liên quan gì đến cậu ấy?"
"Mình cũng không rõ nữa." Tần Tranh nói: "Vân An không nói chi tiết."
"Đợi cậu ấy về rồi hỏi vậy." Thời Tuế nhìn Tần Tranh, an ủi cô: "Chắc chắn không có chuyện gì đâu."
Tần Tranh gật đầu: "Ừm."
Một lát sau, họ và Thời Tuế tạm biệt nhau, mỗi người đi một ngả. Diệp Dư đạp xe chở Tần Tranh, Khương Nhược Ninh thì thở hồng hộc đạp xe bên cạnh. Tần Tranh nhìn bóng người trên mặt đất, trước kia là bốn người, bây giờ thì chỉ còn ba.
Cô nhìn đến ngẩn người, không để ý Khương Nhược Ninh về nhà từ lúc nào, mãi đến khi Diệp Dư nói: "Tranh Tranh, đến nơi rồi."
Tần Tranh nhảy xuống xe, nói với Diệp Dư: "Cảm ơn cậu nha."
Diệp Dư cười lên vẫn có chút rụt rè: "Không cần đâu Tranh Tranh, cậu đừng khách sáo với mình như vậy."
Tần Tranh cong môi.
Diệp Dư nói: "Đúng rồi, Kim Mạn..."
Tần Tranh nhìn cô ấy.
Diệp Dư nói: "Kim Mạn nói lần gặp mặt này, chị ấy đặc biệt muốn gặp cậu."
Tần Tranh gật đầu: "Được thôi."
Diệp Dư thở phào nhẹ nhõm: "Vậy để mình nói với chị ấy."
Tần Tranh "Ừm" một tiếng, thấy Diệp Dư cười, cô đột nhiên gọi: "Diệp Dư."
Diệp Dư: "Hả?"
Tần Tranh nói: "Có phải cậu còn có chuyện gì không?"
Diệp Dư và cô bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng cô ấy không giấu giếm nữa, nói thật: "Kim Mạn biết chuyện nhà mình, chị ấy hy vọng học kỳ sau mình chuyển đến Thượng Kinh."
Tần Tranh hơi ngạc nhiên: "Chuyển đến đó? Cậu không có hộ khẩu ở Thượng Kinh, làm sao đi học được?"
Diệp Dư nói: "Kim Mạn nói chỉ cần mình đến đó, chị ấy sẽ sắp xếp ổn thỏa hết cho mình."
Phải rồi.
Lúc đầu, nếu không phải vì thấy Kim Mạn có khả năng giúp Diệp Dư hoàn toàn thoát khỏi gia đình đó, thì cô đã không tìm đến chị. Chỉ là... Tần Tranh nói: "Đột ngột quá, cậu đồng ý rồi sao?"
Diệp Dư nói: "Mình vẫn đang suy nghĩ."
Nhưng Diệp Dư có thể nói ra, vậy tám phần là đã suy nghĩ kỹ. Tần Tranh hiểu, Diệp Dư đã bị cái nhà đó làm liên lụy quá lâu, nếu có một tia hy vọng chạy thoát, Diệp Dư chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Tần Tranh nói: "Dù cậu quyết định thế nào đi nữa, mình đều ủng hộ cậu."
Hốc mắt Diệp Dư đỏ hoe: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Đã nói với Nhược Ninh và Thời Tuế chưa?"
Diệp Dư lắc đầu.
Tần Tranh nghĩ cũng phải, nếu nói với họ, Khương Nhược Ninh chắc chắn sẽ khóc lóc, tối về làm sao có thể vui như vậy được. Tần Tranh nói: "Nhược Ninh lại sắp khóc rồi."
Ngón tay Diệp Dư bấu vào rìa ghi đông, cô ấy cúi đầu.
Tần Tranh nói: "Không sao đâu, cậu ấy vốn như vậy mà. Sau này tụi mình đến Thượng Kinh, là lại có thể gặp cậu rồi."
Diệp Dư ngước mắt nhìn Tần Tranh, trong mắt sáng lấp lánh.
Tần Tranh tiễn Diệp Dư rời đi, nhìn bóng lưng gầy gò của cô ấy một mình đạp xe và biến mất trong màn đêm.
Cô nhìn một lúc lâu mới hoàn hồn. Tần Quế Lan gửi tin nhắn tới, hỏi cô: "Về đến nhà chưa con?"
Tối nay Tần Quế Lan trực đêm nên không có ở nhà. Tần Tranh trả lời bà: "Con về đến nhà rồi ạ."
Tần Quế Lan yên tâm: "Về nhà thì uống chút canh gà, ăn chút đồ nóng rồi hẵng ngủ, mẹ về muộn."
Tần Tranh: "Dạ con biết rồi mẹ."
Cô bước vào nhà, thấy canh gà và cơm nước để trên bàn. Cô không đói lắm, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về căn nhà đối diện. Phía đối diện tối om, trong nhà không có lấy một tia sáng. Tần Tranh như bị ma xui quỷ khiến, không biết tại sao lại nghĩ đến kiếp trước, rất nhiều lần cô ở trong nhà mình nhìn sang phía đối diện, cũng chính là như thế này đây, tối om.
Tần Tranh chẳng còn khẩu vị, cô bước ra khỏi nhà, đi đến trước cửa nhà Vân An. Cô dừng chân rất lâu, phủi đi lá rụng trên bậc thềm trước cửa, rồi ngồi xuống bậc thềm, giống như rất nhiều lần ở kiếp trước, cô ngồi ở đây, lặng lẽ chờ đợi.
Một chiếc xe đi qua, đèn xe sáng lên, loé vào khoé mắt cô. Cô nheo mắt, thấy chiếc xe lao vút đi.
Tiếng taxi, tiếng xe hơi, tiếng xe điện...
Tần Tranh vẫn luôn yên lặng ngồi đó.
Từ xa Vân An đã thấy có một người đang ngồi xổm trước cửa nhà mình. Người đó cúi đầu, một tay đang bận rộn dưới đất. Vân An biết, Tần Tranh đang đếm lá rụng, một lá, hai lá, ba lá. Tần Tranh xé những chiếc lá đã đếm xong thành nhiều mảnh, rồi đếm lại từ đầu, dường như làm vậy thì thời gian cô cần phải dừng chân lại nơi đây sẽ dài hơn.
Trước đây, điều nàng thích nhất vào lúc Tần Tranh đếm lá rụng, là được ngồi xổm trước mặt cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoe đỏ của cô. Nhìn đáy mắt Tần Tranh chứa đầy vẻ tang thương và trầm mặc, tim Vân An đập loạn như trống gõ, một cơn đau âm ỉ và nặng nề dâng lên trong lồng ngực. Cảm giác bất lực tựa như một mũi gai sắc nhọn đâm vào tim nàng, cơn đau âm ỉ ấy tức thời hóa thành nỗi đau dữ dội, đau đến mức Vân An đứng không vững.
Nàng đứng cách đó hai mét, sắc mặt trắng bệch, hít thở chậm lại.
Tần Tranh phát hiện có bóng người đến gần, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Vân An ở cách đó không xa. Thời gian như bị bóp méo vào khoảnh khắc này, cô dường như trở về kiếp trước, rất nhiều lần ngồi trên bậc thềm, chờ Vân An trở về. Nhưng khác với những lần hy vọng vỡ tan đó, lần này Vân An mang theo gió mưa, an toàn trở về.
Hốc mắt Tần Tranh thoáng chốc đỏ bừng, cảm xúc quá kích động, cô thậm chí không thể nói nên lời. Vẫn là Vân An đứng cách đó hai mét, gọi cô: "Tranh Tranh."
Tần Tranh như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài, đột ngột đứng bật dậy. Cô đứng lên quá nhanh, đầu óc choáng váng, cơ thể loạng choạng ngã về phía sau. Gương mặt vốn đã trắng bệch của Vân An tức thì càng không còn một giọt máu, nàng bước vội hai ba bước lên phía trước, vừa định đỡ Tần Tranh thì cô đã lao vào lòng nàng. Vân An bị cô ôm chặt cứng, nghe thấy Tần Tranh mềm giọng nói: "Cậu đã về rồi."
Vân An im lặng vài giây, ôm lấy Tần Tranh, cúi đầu, đáp lại Tần Tranh bằng giọng nói nghèn nghẹn: "Ừm, mình về rồi."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.