Chương 118: Mất tích
Tần Tranh ôm Vân An rất lâu. Gió lạnh thổi vào mặt buốt như dao cắt, khiến da thịt đau rát. Cô nghe Vân An nói: "Không phải mình đã nhắn tin cho cậu, bảo là mình sẽ về muộn một chút sao?"
"Ừm." Tần Tranh hít sâu, kiềm lại cảm xúc, nói: "Mình đã nghĩ cậu sẽ không về nữa."
Vân An nói: "Sao có thể chứ? Mình đã nói với cậu, mình nhất định sẽ về mà."
Tần Tranh khẽ "Ừm" một tiếng, hỏi nàng: "Cậu ăn tối chưa?"
Vân An đáp: "Vẫn chưa."
Tần Tranh cười: "Trong nhà vẫn còn cơm nước. Đi thôi."
Vân An đi theo sau Tần Tranh, nhìn cô mở cửa. Ánh sáng bao trùm lấy Tần Tranh, cả người cô bừng sáng. Tần Tranh quay đầu lại, thấy Vân An chưa vào, bèn hỏi: "Làm gì đó? Vào đi chứ."
"Tới liền." Vân An theo sau cô, bước vào phòng khách sáng trưng, trên bàn ăn có cơm nước Tần Quế Lan để lại. Tần Tranh hâm nóng canh gà, xới cho Vân An một chén cơm, rồi ngồi xuống đối diện nàng, hất cằm: "Cậu ăn cơm đi."
Vân An cúi đầu nhìn chén cơm, nói: "Hôm nay không cho mình thêm gia vị nữa sao?"
Tần Tranh nói: "Cậu muốn ăn cơm chan giấm hả?"
Vân An nghẹn lời, lắc đầu.
Tần Tranh cố tỏ ra hung dữ: "Vậy thì ăn nhanh lên, nói nhiều quá!"
Vân An dùng đũa gắp một miếng cơm rồi nhai, vị ngọt lan tỏa. Nàng ăn một miếng lại liếc nhìn Tần Tranh một cái. Tần Tranh nói: "Cậu còn nhìn thì đừng ăn nữa!"
"Ăn—" Vân An nghe ra sự tức giận trong giọng nói của Tần Tranh, bèn cúi đầu lùa cơm. Tần Tranh múc canh cho nàng, đặt trước mặt nàng. Vân An hỏi: "Cậu không ăn chút gì sao?"
"Mình không đói." Tần Tranh chẳng có chút thèm ăn, cô chống cằm, nhìn Vân An, nói: "Mình nhìn cậu ăn là được rồi."
Vân An ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt của Tần Tranh, bèn cười: "Mình ăn cơm nhìn đẹp lắm sao?"
"Đẹp." Tần Tranh khen nàng: "Không đẹp thì mình sẽ thích cậu chắc?"
Vân An đang ăn canh thì bị sặc, ho hai tiếng, khuôn mặt vốn không còn một giọt máu thoáng ửng hồng. Tần Tranh thấy nàng như vậy thì không khỏi cười: "Làm sao vậy, mình chưa từng nói thích cậu à?"
Vân An đáp: "Nói rồi."
Tần Tranh vẫn cười: "Vậy cậu kích động như thế làm gì?"
Vân An ngước mắt nhìn cô.
Nói rồi, nhưng không phải là nói đột ngột như vậy, không phải vào lúc thế này.
Nàng cúi đầu, ăn sạch chén canh. Tần Tranh hỏi nàng: "No chưa?"
Vân An gật đầu.
Tần Tranh thấy nàng đứng dậy, hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Vân An nói: "Rửa chén."
"Để mình làm cho." Tần Tranh chủ động cầm lấy cái chén không trên tay Vân An, lướt qua người nàng. Cô nói với Vân An: "Hôm nay mình có mang hai bài kiểm tra về cho cậu, ở trong cặp mình đó, còn phải học thuộc lòng, mình cũng..."
Cô chưa nói hết câu thì Vân An đã ôm chầm lấy cô từ phía sau.
Tần Tranh bị ôm quá đột ngột nên không kịp phản ứng, cũng không nói nên lời. Một lúc sau, cô nói: "Mau đi làm bài tập đi!"
Vân An định nói gì đó, nhưng Tần Tranh đã cúi đầu đẩy nàng ra khỏi bếp, đóng cánh cửa lùa lại. Vân An bị cô nhốt ở bên ngoài. Vân An cắn môi, lấy bài kiểm tra từ trong cặp Tần Tranh ra. Tần Tranh đã mang về bốn năm tờ, nàng lấy hai tờ, cũng không vào phòng Tần Tranh mà ngồi làm ngay tại bàn ăn trong phòng khách. Tần Tranh rửa chén xong, lại dọn dẹp nhà bếp, lau chùi trong ngoài một lượt. Vân An làm xong cả một tờ đề kiểm tra mà Tần Tranh vẫn chưa ra, nàng nói: "Tranh Tranh, cậu bận gì thế?"
Lúc này Tần Tranh mới lững thững từ trong đi ra, hỏi Vân An: "Cậu làm xong bài kiểm tra rồi sao?"
Vân An đáp: "Còn một tờ nữa."
Tần Tranh nói: "Làm nhanh đi, mình đi tắm đây."
Vân An nhìn bóng lưng cô từ nhà bếp đi ra rồi biến mất ở cửa phòng tắm, im lặng một lát.
Tần Tranh vào phòng tắm rồi tiếp tục nấn ná rất lâu, khoảng nửa tiếng sau mới ra ngoài. Vân An đặt bài kiểm tra đã làm xong lên bàn. Tần Tranh nói: "Để vào cặp mình đi, mai nộp cùng luôn."
Vân An "Ừm" một tiếng, hỏi: "Dì không có ở nhà sao?"
"Hôm nay mẹ mình trực đêm." Tần Tranh nói: "Chắc sẽ về rất muộn. Tối nay cậu ngủ ở nhà mình nhé?"
Vân An khựng lại, nhìn cô.
Tần Tranh ngước mắt, liếc nàng một cái: "Giả bộ ngại ngùng cái gì, có phải chưa từng ngủ chung đâu."
Vân An cười nhẹ, hỏi cô: "Cậu còn làm bài tập không?"
"Ừm." Tần Tranh nói: "Mình còn một tờ đề kiểm tra, cậu có muốn đi tắm trước không? Hay là về nhà thay quần áo?"
Vân An vừa định mở miệng.
Thì Tần Tranh đã nói: "Không muốn về nhà thì mặc đồ ngủ của mình đi, dù sao cậu cũng mặc vừa."
Vân An nhìn cô, đáp: "Được, vậy mình mặc của cậu."
Tần Tranh cười cười, nói: "Hôm nay Nhược Ninh còn hỏi có phải cậu về quê rồi không đấy."
Vân An nhìn cô: "Cậu nói sao?"
Tần Tranh đáp: "Đương nhiên nói với cậu ấy là không phải, mình bảo cậu chạy trốn rồi."
Vân An bất đắc dĩ.
Tần Tranh nói: "Cậu ấy còn nói sẽ giới thiệu cho mình mối tình thứ hai nữa."
Vân An nói: "Giới thiệu rồi cậu cũng đâu có cần đâu."
Tần Tranh nhìn nàng: "Cái gì?"
Vân An nói: "Cậu ấy dám."
Tần Tranh nhếch môi: "Có chuyện gì mà cậu ấy không làm được chứ? Cho nên tốt nhất là cậu nên trông chừng mình cho kỹ vào."
Vân An đối diện với đôi mắt có phần ẩm ướt của cô, nói: "Mình đi tắm trước đây."
Sau khi Vân An rời đi, Tần Tranh thu lại vẻ mặt, vào phòng tìm đồ ngủ cho nàng, cuối cùng mang đến đặt ở cửa phòng tắm. Lúc đang ngồi ở bàn giải đề, cô nghe thấy tiếng Vân An gọi với từ trong phòng tắm: "Tranh Tranh!"
Cô quay đầu lại: "Sao vậy?"
Vân An nói: "Cậu giúp mình lấy quần áo với."
Tần Tranh nói: "Ở ngay cửa đó, cậu mở cửa là thấy liền."
Vân An nói: "Đâu có đâu."
Tần Tranh đứng dậy: "Sao lại không có được?" Cô nói: "Rõ ràng là mình..."
Cô đi tới cửa phòng tắm, nghi hoặc: "Ủa?"
Tần Tranh không tin, gõ cửa: "Có phải cậu mang vào rồi không?"
Vân An đáp: "Không có."
Tần Tranh nói: "Thật sự không có sao?"
Vân An: "Thật sự không có, không tin thì cậu vào xem đi."
Tần Tranh nghe Vân An nói chắc như đinh đóng cột, đến nỗi tưởng bản thân bị ảo giác, có lẽ nào thật sự chưa mang đến hay không. Đang lúc tự hoài nghi, cô nghe thấy tiếng cửa "cạch" một tiếng. Tần Tranh theo bản năng xoay người đi, nói: "Cậu mặc quần áo chưa mà đã ra ngoài rồi!"
Vân An nói: "Chẳng phải cậu nhìn sẽ biết sao?"
Tần Tranh nhíu mày, quay đầu lại, trông thấy Vân An đang mặc bộ đồ ngủ của mình. Bộ đồ rất mỏng, dán vào da thịt. Tần Tranh nhìn một hồi thì đỏ mặt, cô vậy mà quên lấy áo ngực cho Vân An.
Cô nói: "Cậu đợi chút."
Vân An theo cô vào phòng, ngồi trên giường, nhìn cô lấy từ trong tủ ra một chiếc áo ngực kiểu thể thao và đưa cho mình. Vân An nói: "Không phải cậu nói, cậu thích mình không mặc đồ lót sao?"
Mặt Tần Tranh càng đỏ hơn: "Mình nói hồi nào?"
Vân An hồi tưởng vài giây: "Lần trước đi ngủ đó."
Tần Tranh nghĩ kỹ lại: "Cậu ngủ mơ rồi à, sao mình không nhớ gì hết?"
Vân An nói: "Chắc là lúc đó cậu đang mơ, nói trong mơ đấy."
Tần Tranh:...
Cô bực bội nói: "Im miệng đi."
Vân An không im miệng, mà ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt chăm chú: "Tranh Tranh."
Tần Tranh nghe giọng điệu nàng đã thay đổi, khuôn mặt đỏ ửng chẳng còn chút huyết sắc, trông hơi tái nhợt. Cô liếc nhìn đi chỗ khác, không dám đối diện với Vân An, cố tình nói lảng sang chuyện khác: "Phải rồi, hôm nay cậu không có ở đây, bữa tối bọn mình đi ăn ở một quán miến mới mở đối diện trường, ngon lắm, lần sau cậu phải đi ăn thử đấy."
Vân An gật đầu: "Ừm."
Tần Tranh lại nghĩ ra gì đó: "Diệp Dư nói, muốn chúng ta cùng đi tìm Kim Mạn với cậu ấy, để bàn về chuyện hợp tác của họ."
Tần Tranh căng thẳng đến mức quên mất chuyện này họ đã bàn lúc ăn trưa, mà khi đó Vân An cũng có mặt. Vân An nghe cô nói năng lộn xộn thì thấy rất đau lòng: "Tranh Tranh."
Tần Tranh không muốn nghe, cắt ngang lời nàng: "Còn nữa, cậu ấy nói học kỳ sau có thể sẽ đến Thượng Kinh. Không ngờ cậu ấy lại là người đầu tiên đến Thượng Kinh, mình còn tưởng đợi chúng ta thi đại học là có thể cùng nhau qua đó."
Tần Tranh nói liến thoắng, không ngừng nghỉ: "Nói đến chuyện nghỉ đông, chúng ta còn hẹn nhau cùng đến Thượng Kinh nữa, cậu chưa quên đúng không?"
Ánh mắt Vân An nhìn Tần Tranh càng lúc càng đau lòng, cuối cùng nàng không nhịn được nữa, ôm lấy Tần Tranh, kéo cô vào lòng. Tần Tranh vùi mặt vào lồng ngực Vân An, áp vào sự mềm mại và lắng nghe nhịp tim của nàng, nhưng cô không nảy sinh được chút suy nghĩ tình tứ nào. Lòng cô rối bời, nói: "Vân An."
Giọng Vân An kề sát bên tai cô: "Ừm?"
Tần Tranh nói: "Cậu đừng nói gì cả."
Cô quá mức kháng cự.
Kháng cự đến mức, không muốn nghe thấy giọng của Vân An.
Vân An biết.
Thật ra từ lúc vừa về đến giờ, Tần Tranh vẫn luôn trốn tránh. Lúc nàng theo sau cô vào cửa, lúc ăn cơm, lúc rửa chén, hễ cứ làm xong một việc là Tần Tranh lại kéo nàng đi làm việc tiếp theo. Cô bận rộn như chong chóng, cũng không muốn nàng được nhàn rỗi.
Nếu là trước đây, việc đầu tiên Tần Tranh làm khi về nhà chắc chắn sẽ là hỏi thăm dì của nàng thế nào, đã xảy ra chuyện gì, tại sao dì Mạc không về nhà.
Nhưng Tần Tranh không hỏi một câu nào.
Bởi vì cô biết, có thể sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Cô không muốn nghe.
Thế nhưng Vân An không thể không nói: "Tranh Tranh, xin lỗi cậu."
"Đủ rồi." Tần Tranh đột ngột đẩy nàng ra, thoát khỏi vòng tay nàng. Đôi mắt cô hơi hoe đỏ, cô nói: "Mình không muốn nghe, cậu đừng nói gì cả."
Vân An nhìn cô, ánh mắt bất lực.
Tần Tranh nói: "Vân An, cậu nghe cho rõ đây, lần này mình sẽ không đợi cậu nữa, chỉ cần cậu dám đi, ngày mai mình sẽ đi tìm người khác. Mình sẽ quên cậu, mình sẽ vui vẻ hạnh phúc bên người khác, mình—"
Vân An cúi đầu hôn cô, bất chấp tất cả. Tần Tranh đẩy người Vân An ra, kéo bộ đồ ngủ của nàng xộc xệch, để lộ bờ vai, chiếc cúc áo ép vào ngực, bờ ngực căng tròn như muốn bật ra. Tần Tranh ra tay rất mạnh, móng tay cắm sâu vào da thịt trên vai Vân An, làn da ửng lên vệt máu, nhìn mà rợn người. Vân An rất đau, nhưng nàng không hề buông Tần Tranh, ngược lại còn triền miên hôn cô mạnh hơn. Tần Tranh càng bấm sâu, bấm chặt, nụ hôn của nàng ngược lại càng dịu dàng, tựa như những vòng năng lượng chồng lên nhau. Sự dịu dàng của nàng cuối cùng đã đánh sập lớp mặt nạ của Tần Tranh. Tần Tranh bị nàng hôn đến nỗi bật khóc.
Vân An buông Tần Tranh ra, nước mắt cô lã chã rơi, ban đầu là tiếng thút thít khe khẽ và nức nở, sau đó tiếng khóc ngày một lớn hơn, không thể kiềm nén mà khóc nấc lên thành tiếng. Vân An tiếp tục ôm lấy Tần Tranh, nàng nhắm mắt lại, vành mắt cũng đỏ hoe.
Tần Tranh khóc rất lâu, tựa như muốn khóc cho thỏa hết mọi ấm ức của kiếp trước. Lồng ngực Vân An ướt đẫm một mảng, áp lên gò má Tần Tranh, lạnh như băng. Tần Tranh ngẩng đầu khỏi lồng ngực Vân An, thấy hai mắt nàng đỏ ngầu, đáy mắt còn hằn lên những tia máu, tiều tụy mà thảm hại.
Dù rằng chính cô lúc này, cũng chẳng khá hơn là bao.
Tần Tranh nói: "Tại sao phải nói ra chứ?" Tần Tranh nhắm mắt, nói: "Vân An, không phải cậu che giấu rất giỏi sao, không phải cậu giả vờ..."
Vân An cúi đầu, cắt ngang lời cô, giọng nói xen lẫn sự áy náy sâu sắc: "Chị ấy mất tích rồi."
Tần Tranh nín bặt.
Tiếng hít thở trong căn phòng lập tức cũng trở nên nhẹ bẫng, chỉ còn lại tiếng gió lạnh quất vào cửa kính, nghe như tiếng gào khóc thảm thiết.
Vân An lặp lại một lần nữa: "Tranh Tranh, chị mình mất tích rồi."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.