Chương 119: Sớm một chút
Trái tim Tần Tranh có một giây ngừng đập, sau đó lại đập điên cuồng. Thật ra chuyện ở kiếp trước, đến cuối cùng cô cũng đoán được đại khái. Vân An ra đi vội vã như vậy, đương nhiên cô cũng đoán được là có liên quan đến chị của nàng. Cô từng nghĩ có phải chị ấy xảy ra chuyện, hoặc là người khác trong nhà gặp chuyện hay không. Sau này Vân Thụy xuất hiện, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, đó là chị Vân An đã xảy ra chuyện. Thế nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, đó lại là mất tích.
Vân An tuyệt đối sẽ không đem chuyện của chị mình ra để đùa giỡn. Tần Tranh biết, chính vì biết, nên mới càng hoài nghi: "Chị ấy—" Giọng Tần Tranh có chút khàn khàn, vài giây sau cô mới bình tĩnh lại được: "Sao chị ấy lại mất tích?"
"Không đúng." Tần Tranh lắc đầu, nói: "Chị ấy... Cậu..." Tần Tranh không thể nói ra những lời ở kiếp trước, chúng như những chiếc gai chưa được nhổ ra, vẫn còn cắm sâu trong lồng ngực. Cô không biết phải nói thế nào, chỉ có thể hỏi một cách mơ hồ: "Cũng mất tích sao?"
Vân An biết cô muốn hỏi gì, nàng đáp: "Không phải."
Tần Tranh nghĩ lại cũng thấy đúng. Nếu như kiếp trước Vân Kính Thư cũng mất tích, Vân An sẽ không ngồi yên chờ chết, chắc chắn sẽ hành động trước khi chị ấy mất tích. Vân An nói: "Tranh Tranh, thật ra mình cũng không biết."
Tần Tranh nhìn nàng.
Vân An không biết giải thích thế nào.
Vào thời điểm này ở kiếp trước, nàng không nhận được bất kỳ tin tức nào về Vân Kính Thư. Thế nhưng, bình thường vốn dĩ nàng cũng không nhận được tin tức của chị. Vì không muốn nàng tham gia vào nên Vân Thụy rất ít khi nói, cho nên thỉnh thoảng, hiếm hoi lắm họ mới trò chuyện về chị nàng.
Hơn nữa kiếp này và kiếp trước, rất nhiều cột mốc thời gian đã khác. Kiếp trước, Mạc Tang Du không ở nhà nàng. Nếu là vì kiếp này Mạc Tang Du ở nhà nàng, nàng từ chỗ Mạc Tang Du biết được tin Vân Kính Thư mất tích, thì liệu có phải kiếp trước, thật ra Vân Kính Thư cũng đã mất tích vào thời điểm này không?
Chỉ là Vân Thụy không nói, cho nên nàng chẳng hay biết gì cả.
Tần Tranh hỏi: "Lần cuối cùng cậu biết tin về chị cậu, là khi nào?"
Vân An nhìn cô, vành mắt hơi đỏ vẫn chưa tan đi, trong mắt hằn lên những tơ máu, suy nghĩ rối bời. Vân An nói: "Ngày hôm đó...hôm đó, dì nói với mình là chị muốn gặp mình một lần. Dì nói chị ấy sắp phải đến một nơi khác, có thể sẽ mất mấy năm, nghĩ rằng trước khi đi, muốn gặp mình một lần. Vậy là, mình đã đi."
Tần Tranh biết nàng đang nói về ngày nào.
Thế nên nàng đã đi, cũng không bao giờ quay về nữa.
Vấn đề đã giày vò Tần Tranh bảy năm, cuối cùng cô vẫn hỏi thành lời: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó..." Vân An nhắm mắt, vì không muốn nhớ lại nên chân mày nhíu chặt. Ngón tay Tần Tranh khẽ chạm lên chân mày Vân An, Vân An mở mắt ra, đối diện với ánh nhìn dịu dàng của Tần Tranh, nỗi đau trong lòng nàng như được xoa dịu. Vân An nói: "Sau đó chị ấy cùng mình ăn cơm, đi dạo phố, mua quần áo cho mình, cũng mua cho cậu nữa." Vân An nói: "Một chiếc áo khoác màu trắng, chị ấy nói cậu mặc chắc chắn sẽ rất đẹp."
Tần Tranh lặng người.
Cô nhìn Vân An.
Vân An chìm sâu vào hồi ức: "Rồi sau nữa, tụi mình đã gặp một vài người."
Cơ thể Vân An cứng đờ, đồng tử tối sầm lại, như rơi xuống vực sâu, giọng nói căng thẳng đến nỗi khô khốc: "Bọn chúng bắt tụi mình, lợi dụng mình để ép chị ấy không được phản kháng, ép chị ấy phải thỏa hiệp. Bọn chúng bắt chị ấy quỳ xuống, đánh chị ấy, dùng đủ loại công cụ hỏi cung chị ấy, chúng..."
"Vân An!" Tần Tranh lay vai Vân An, lôi nàng ra khỏi hồi ức. Ánh mắt hỗn loạn của Vân An vì bị cô lay mà dần trở nên trong trẻo lại. Vân An nhìn về phía Tần Tranh, rồi đứng dậy một cái vụt. Tần Tranh thấy nàng định đi ra ngoài với bộ dạng này, bèn nhanh tay lẹ mắt kéo cánh tay nàng lại, chặn nàng ở ngay cửa!
Vân An nói: "Tranh Tranh, để mình ra ngoài."
Tần Tranh hỏi: "Cậu bị làm sao vậy?"
Dưới ánh nhìn của cô, hai mắt Vân An càng lúc càng đỏ hoe, như thể sắp không kiềm nén được cảm xúc. Nàng giơ tay, muốn đẩy Tần Tranh đang chắn ở cửa ra, thì bị Tần Tranh lao vào lòng, ôm thật chặt. Hai tay Tần Tranh ghì chặt eo Vân An, vùi mặt vào lòng nàng. Sợ Vân An vẫn chưa tỉnh táo, cô cắn vào vai Vân An, cơn đau nhói làm Vân An bừng tỉnh. Vân An đứng yên tại chỗ, cứ như một con rối gỗ.
"Đừng." Giọng Vân An vừa thấp lại vừa nhẹ, vừa tuyệt vọng lại vừa cầu xin. Dường như hiện tại nàng đã quay trở lại con thuyền đó, con thuyền khiến nàng bất lực không thể giãy giụa, trơ mắt nhìn Vân Kính Thư bị hành hạ. Tiếng cười ngông cuồng chói tai của những kẻ đó, Vân Kính Thư bị cắt gân tay gân chân, lúc hộc máu cũng không rên một tiếng. Ánh mắt chị nhìn nàng rất bình tĩnh, chị còn cười với nàng, dường như để an ủi nàng đừng sợ.
Nhưng không nên như vậy, không thể như vậy.
Nếu không phải vì họ gặp nhau.
Nếu không phải vì nàng, Vân Kính Thư đã không đến nỗi bị động như thế.
Vân An được Tần Tranh ôm lấy, nàng cúi đầu xuống. Tần Tranh cảm nhận được một mảng vai mình ướt đẫm, nghe Vân An nói một cách mơ hồ: "Tranh Tranh, là mình đã hại chết chị."
"Là mình giết chị ấy."
Tần Tranh ôm nàng: "Không phải cậu, Vân An, không phải cậu hại chết chị ấy."
Ý thức Vân An hỗn loạn.
Tần Tranh buông Vân An ra, ghé sát vào mắt nàng, nói: "Nhìn mình."
Đồng tử Vân An khẽ dao động theo giọng nói của cô.
Tần Tranh nói: "Không phải cậu hại chết chị ấy, có nghe chưa?"
Cô nói một cách kiên định và dứt khoát, giọng đã lớn hơn một chút, nghe có phần sắc lẹm: "Vân An!"
Trong mắt Vân An dần tụ lại ánh sáng, long lanh hẳn lên. Tần Tranh ôm nàng lần nữa, nói: "Không phải lỗi của cậu, Vân An."
"Nhưng chị ấy chết rồi." Giọng Vân An đã trầm ổn hơn nhiều, không còn sự mờ mịt và mơ hồ như vừa rồi, cả người nàng cũng đã bình tĩnh lại. Tần Tranh nói: "Chị ấy vẫn chưa chết. Vân An, không phải cậu nói, đến ngày đó, cậu vẫn còn gặp được chị ấy sao?"
"Điều đó chứng tỏ chị ấy vẫn chưa chết, mọi thứ vẫn còn kịp." Tần Tranh nhìn nàng: "Cậu có biết sau khi trở về, mình chỉ muốn làm chuyện gì không?"
Vân An đối diện với Tần Tranh. Nàng trông thấy ánh sáng trong veo từ đáy mắt Tần Tranh, cảm xúc của nàng được vỗ về, giọng cũng dịu đi: "Làm gì?"
"Đánh cậu." Tần Tranh nói: "Đánh cậu một trận nhừ tử. Mình muốn cho cậu mấy bạt tai, muốn đá cậu mấy cú, muốn cắn chết cậu."
Tần Tranh chưa bao giờ nhận ra mình lại là một người có khuynh hướng bạo lực như vậy. Nói xong, cô bật cười. Vân An đưa mặt lại gần, Tần Tranh dùng lòng bàn tay đẩy mặt nàng ra, nói: "Cậu thật sự để mình đánh hả? Mình có thể đánh cho cậu khóc đó nha."
Vân An nói: "Cậu đánh đi, mình sẽ không khóc đâu."
"Mình sẽ khóc." Tần Tranh nói: "Vân An, cậu mà đau thì mình sẽ khóc mất."
Vân An nhìn cô.
Tần Tranh nói: "Sau khi trở về, mình một chút cũng không muốn dính dáng gì đến cậu nữa. Mình không muốn nhìn thấy cậu, không muốn nghe thấy giọng của cậu, hận không thể để cậu cách mình thật xa. Nhưng khi cậu rời xa mình rồi, mình lại bắt đầu nhớ cậu."
Vân An cúi đầu: "Mình xin lỗi, Tranh Tranh."
"Cậu đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi." Tần Tranh nói: "Cậu có biết, làm sao mình nhận ra cậu đã trở về không?"
Vân An nhìn cô.
Tần Tranh nói: "Cậu nghĩ rằng những con hạc giấy đó, mình thật sự sẽ không mở ra sao?"
Vân An lặng người.
Khi bắt đầu nghi ngờ Vân An, cô về nhà liền mở những con hạc giấy đó ra. Mỗi ngày Vân An đều chuẩn bị cho cô một con, nói đó là bí mật giữa hai người. Nhưng Vân An đã trở về, vẫn thực hiện bí mật này, chỉ là nội dung của bí mật, đã không còn giống như trước.
Nàng đã đổi chữ "thích", thành "xin lỗi".
Tần Tranh mở tất cả hạc giấy ra, nhìn thấy toàn là chữ "xin lỗi". Cô đã im lặng rất lâu, rồi xếp những con hạc giấy đó lại như cũ, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Diễn xuất của cô không tệ.
Diễn xuất của Vân An cũng rất tốt.
Chỉ là đôi khi bức tường đó, không phải họ cố tình lờ đi thì nó sẽ không tồn tại. Cô cần phải nhổ đi chiếc gai trong lòng mình, Vân An cũng như vậy.
Tần Tranh không biết kiếp trước, vì lý do gì Vân An lại bước lên con đường giống như chị của nàng. Có lẽ là vì chị gái chết ngay trước mắt, Vân An cho rằng chính mình đã hại chết chị, nên muốn chuộc tội.
Ý thức trách nhiệm của nàng mạnh như vậy, kiếp trước nhất định là nàng đã chịu rất nhiều đau khổ.
Tần Tranh nói: "Thật ra mình rất hận cậu."
Vân An cụp mắt: "Mình biết."
Tần Tranh nói: "Nhưng mình cũng rất yêu cậu."
Vân An như bị điện giật, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Tranh. Tần Tranh bị Vân An nhìn đến nỗi cạn lời, cô nhíu mày nhìn nàng, nói: "Cậu nhìn mình bằng ánh mắt đó là có ý gì? Nghi ngờ lời mình nói sao?"
Vân An lắc đầu, lập tức nói: "Không có."
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ lời Tần Tranh nói. Nếu như nói trên thế giới này, ngoài người nhà ra còn có ai yêu nàng, thì đó nhất định là Tần Tranh.
Nàng chưa bao giờ nghi ngờ điều này.
Chỉ là nàng kinh ngạc vì Tần Tranh lại nói thẳng ra như vậy.
Tần Tranh hỏi: "Đang thấy lạ sao?"
Vân An im lặng.
Tần Tranh nói: "Có gì mà lạ chứ? Bây giờ không nói, đợi đến lúc không gặp được cậu nữa mới nói sao?"
Vân An:...
Nàng nhất thời không biết đáp lại Tần Tranh thế nào.
Tần Tranh nói: "Còn cậu thì sao, không có lời nào muốn nói với mình à?"
Vân An gọi cô: "Tranh Tranh."
"Đừng có gọi hồn." Tần Tranh nói: "Có lời gì muốn nói thì cứ nói đi."
Vân An cúi đầu: "Mình..."
"Cậu muốn đi tìm chị cậu. Câu này khó nói đến vậy sao?" Tần Tranh nhìn nàng, nói: "Có phải là liên quan đến nhà họ Lâm không?"
Vân An lắc đầu: "Mình không biết lần này chị ấy mất tích có liên quan đến nhà họ Lâm không, nhưng đám người trên thuyền không phải là người nhà họ Lâm."
Tần Tranh hỏi: "Còn có người khác sao?"
Vân An gật đầu, Tần Tranh nhìn ra được sự lo lắng của nàng, nói: "Cậu muốn đi tìm chị ấy thì cứ đi đi. Vân An, nếu mẹ mình mất tích, mình cũng sẽ đi tìm mẹ, bất kể có nguy hiểm hay không."
Vân An nhìn vẻ điềm tĩnh mà Tần Tranh cố tỏ ra, nghe những lời tựa như lời an ủi của cô, cuối cùng cũng nói ra: "Tranh Tranh, chị ấy mất tích, mình không biết có phải là do chị ấy đã bị theo dõi từ trước hay không. Mình nhất định phải tìm được chị ấy, trước khi những kẻ đó tìm ra."
Nàng có ký ức của kiếp trước, là người duy nhất cho đến hiện tại từng giao đấu với những kẻ đó. Nàng biết tính tình và thói quen làm việc của chúng, những gì nàng biết còn nhiều hơn Vân Thụy và những người khác rất nhiều. Lần đó nàng đã trơ mắt nhìn Vân Kính Thư chết ngay trước mặt, nàng không thể trải qua điều đó lần thứ hai, nhưng nàng cũng đã hứa với Tần Tranh...
Vân An nói: "Mình xin lỗi, Tranh Tranh."
Tần Tranh nói: "Câu xin lỗi này, đợi sau khi cậu về rồi hẵng nói với mình." Cô nhìn Vân An: "Chúng ta có thể thay đổi công việc của cô Chu, có thể thay đổi vận mệnh của Diệp Dư, thì cũng có thể thay đổi những chuyện khác. Vân An, cậu cũng có thể thay đổi số phận của chị cậu." Cô nói một cách quả quyết: "Lần này, nhất định có thể."
Vân An ngẩng đầu nhìn Tần Tranh, nghe xong lời cô nói, nàng bèn đưa tay nắm tay cô, kéo cô đến bên cạnh và ngồi xuống. Tần Tranh thấy Vân An cúi đầu tìm đồ trong túi, đang tò mò thì thấy nàng lấy ra một miếng ngọc.
Đồng tử Tần Tranh co lại.
Vân An vẫn đối diện với Tần Tranh, cả hai đều không nói gì, Vân An đeo miếng ngọc này lên cổ cô. Miếng ngọc lạnh buốt, ngón tay Tần Tranh sờ lên mặt trong, vẫn còn cảm nhận được những vết lồi lõm. Cô biết, bên trong có khắc sinh thần bát tự của Vân An.
Vân An nói: "Đây là ngọc bình an mà bà ngoại cầu cho mình. Sau khi bà ngoại mất, mình chưa từng đeo lại. Tranh Tranh, nếu như—"
Tần Tranh bịt miệng nàng lại.
Vân An kéo tay cô xuống, nói: "Mình hy vọng nó có thể ở bên cậu, bảo vệ cậu bình an."
Tần Tranh vuốt ve những vết lõm trên miếng ngọc, nói: "Mình sẽ."
Cơ thể Vân An thả lỏng đi đôi chút, nàng mỉm cười đối diện với Tần Tranh. Tần Tranh thấy khóe môi Vân An hơi nhếch lên thì nhích người về phía trước, hai tay nâng lấy gò má Vân An, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng của nàng. Tần Tranh cắn lên cánh môi nàng, cắn đến khi rớm máu mới chịu thôi. Cô buông Vân An ra, nói: "Cậu đừng quên, cậu còn nợ mình một lời xin lỗi."
Không phải một, mà là rất nhiều lời xin lỗi.
Vân An gật đầu.
Tần Tranh thấy Vân An đứng dậy thì cũng lập tức đứng dậy theo, ánh mắt luôn dõi theo nàng. Thấy Vân An định đi, Tần Tranh nói: "Vân An."
Vân An quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tần Tranh. Tần Tranh nói: "Về sớm một chút, về rồi nói cho mình biết, những năm đó, cậu sống có tốt không."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.