“Ừm?” Trần Tử Dục cúi đầu nhìn thắt lưng, khoảnh khắc tiếp theo cả thân hình hắn bị nhấc bổng khỏi mặt đất, treo lơ lửng trên không.
Động tác của ta gọn ghẽ, dứt khoát, chỉ mấy nhịp đã trói hắn thành một cái “bánh ú” to tướng, treo đúng giữa xà nhà.
Chân bước vào chốn phong nguyệt, người tự treo mình trên cành đông nam.
“Ta biết sai rồi! Ta sẽ không dám đến Hoan Lâu nữa!
“Thả ta xuống đi mà!
“┭┮﹏┭┮”
08
Vì thành thân, Trần Tử Dục được nghỉ mấy ngày, đến khi trở lại Thái Học, tính khí đã ngoan ngoãn hơn nhiều.
Ta áp giải hắn đến học đường, đi được nửa đường thì xe ngựa đột ngột dừng lại.
“Thế tử,” giọng thị vệ bên ngoài trầm thấp, “có dân lưu lạc va chạm xe ngựa.”
Trần Tử Dục xưa nay chưa từng thấy dân lưu lạc, nghe vậy liền vén rèm, khẽ lẩm bẩm đầy nghi hoặc:
“Sao toàn là phụ nữ và trẻ con?”
Ta liếc nhìn ra ngoài rèm:
“Tây Cương chinh chiến đã hơn mười năm, binh đao chưa nghỉ. Trai tráng bị bắt đi lính, phần lớn c.h.ế.t nơi chiến trường. Còn lại, chỉ toàn góa phụ cô nhi.”
Tiếng khóc chói tai của phụ nữ, tiếng gào xé họng của trẻ con, vọng vào trong xe ngựa, như chuỗi ai oán triền miên không dứt.
Trần Tử Dục im lặng, chợt tháo túi tiền bên hông, đưa cho thị vệ ngoài xe.
Ta nhanh tay đoạt lấy túi bạc, ánh mắt lạnh lùng:
“Người như thế trên đời có hàng ngàn hàng vạn, ngươi giúp được mấy?”
“Ngày hôm nay ta chỉ gặp những người này, thì giúp những người này. Ngày sau nếu ta gặp hàng ngàn hàng vạn, ta sẽ giúp hàng ngàn hàng vạn.” Trần Tử Dục đáp, giọng ngây thơ nhưng dứt khoát.
“Ngây thơ.” Ta nhếch môi giễu cợt.
“Ngươi tuy là thế tử, nhưng sức lực có hạn. Hàng ngàn hàng vạn cô nhi quả phụ, dù vét sạch cả vương phủ, cũng nuôi không nổi họ được một năm nửa tháng.”
“Chỉ vì không nuôi nổi, liền phải nhắm mắt làm ngơ sao? Chỉ vì không làm được, liền phải bịt tai không nghe sao?
“Không thể! Ta nhìn thấy, ta nghe thấy, thì ta phải quản. Một năm nửa tháng nuôi không nổi, nhưng hiện tại, hôm nay, ta phải giúp họ!”
Ánh mắt Trần Tử Dục vốn luôn mang theo vài phần sợ sệt, lần đầu tiên lộ ra cố chấp và kiên định, sáng trong như ngọc mới mài.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, ánh mắt dần sâu thêm.
Thấy ta không đáp lời, Trần Tử Dục khẽ dùng hai ngón tay kéo vạt áo ta, nhẹ nhàng lay lay, giọng nũng nịu khẩn cầu.
Ta hất tay hắn ra, đồng thời tháo túi tiền bên hông, cả trâm vàng, trâm ngọc cài tóc, đôi khuyên ngọc minh nguyệt trên tai, tất cả đưa cho thị vệ ngoài xe:
“Đổi lấy bánh bao, màn thầu và thịt khô, phân phát cho họ.”
Nếu trực tiếp phát bạc, chỉ e m.á.u sẽ nhuộm đỏ phố dài.
09
Xe ngựa lại lăn bánh. Ta cụp mắt hồi lâu, rồi nghiêng đầu lườm Trần Tử Dục:
“Nhìn ta làm gì?”
Đôi mắt Trần Tử Dục trong vắt, sáng rỡ:
“Miệng nàng cứng nhưng lòng mềm, ta hiểu cả.”
Lòng mềm?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn nếu biết tay ta đã vấy bao nhiêu m.á.u tanh g.i.ế.c chóc, ắt sẽ không nghĩ như vậy.
Trong mắt hắn, ta hẳn là người dịu dàng ôn nhu. Nhưng thực ra, ta vốn không phải người hắn muốn cưới.
Thế này… cũng tốt.
Ta thầm nghĩ, thế này rất tốt. Tính cách Trần Tử Dục đơn thuần, dù biết Uyển Như bỏ trốn để ta thay nàng gả vào đây, hắn cũng sẽ không làm ầm ĩ. Hắn lại dễ dỗ dành, về sau ắt sẽ đối xử tốt với Uyển Như…
Chợt cảm thấy tóc bị ai đó chạm vào. Trần Tử Dục nghiêng đầu, nhoẻn miệng cười:
“Tóc nàng xổ ra rồi, để ta buộc lại cho.”
Tất cả trâm ngọc, trâm vàng đều đã cho đi, hắn dứt khoát gom tóc ta buộc thành một đuôi ngựa.
Động tác dịu dàng đến mức khiến người ta bất giác buông lỏng tâm phòng.
Ta khẽ hỏi:
“Ngươi… ghét chiến tranh sao?”
“Ghét.” Trần Tử Dục vừa tháo dải buộc tóc của mình, vừa từng vòng từng vòng cột tóc ta, rồi hỏi lại:
“Còn nàng?”
“…Ta cũng vậy.” Ta khép hờ mi mắt, khẽ đáp.
10
Từ hôm đó, Trần Tử Dục càng ngày càng có nhiều hành động kỳ quặc.
Mặt đỏ thì không đáng nói, chủ yếu là cái dáng vẻ chột dạ—đôi mắt kia, căn bản không giấu nổi bí mật.
Hắn do dự, trăn trở hồi lâu, cuối cùng nghiến răng hạ quyết tâm, giọng như liều chết:
“Ta muốn đưa nàng đi gặp một người.
“Ta lén giấu hai gói mứt quả, đều mang cho người ấy.”
“Ồ?” Ta đáp nhạt, tay thong thả bóp vỡ hai hạt óc chó.
Ta cũng không thật sự giận, chỉ là hai gói mứt quả, có gì quý giá đâu. Chỉ có điều…
Ta liếc nhìn đỉnh đầu Trần Tử Dục, cân nhắc xem phải dùng bao nhiêu phần nội lực mới có thể khiến cái đầu ấy vỡ như hạt óc chó.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mà hắn thì chẳng hay biết gì về “số phận” của mình, lại càng hăm hở dấn bước về phía hạt óc chó kia.
“Đánh ta thế nào cũng được, nhưng tuyệt đối không được động tới người đó!
“Người ấy là người quan trọng nhất đời ta!
“Trong lòng ta, chỉ có người ấy!”
Trần Tử Dục vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Hương trầm thoang thoảng ập đến.
Chính giữa gian phòng là một bài vị khắc bốn chữ: “Cố Minh Ngạc tướng quân.”
Trên tường treo một bức họa—trong tranh, một người đàn ông thân hình vạm vỡ, mặc giáp đen, đội mặt nạ, mái tóc đỏ rực dựng đứng như lửa cháy, trông chẳng khác gì môn thần trên tranh niên họa.
Trần Tử Dục cung kính đưa ba nén hương cho ta:
“Đến đi, dâng hương cho nhị phụ của chúng ta.”
Ta: “…?”