Cúi xuống nhìn nén hương trong tay, lại ngẩng lên nhìn bài vị.
Từng chữ trên bài vị ta đều nhận rõ, không hề nhìn nhầm… nhưng người trong tranh—nhị phụ?
Trần Tử Dục nghiêm trang cúi mình: một lạy, hai lạy, ba lạy, rồi thở phào nhẹ nhõm:
“Nhị phụ, con đưa thê tử đến ra mắt người rồi đây!”
Hắn quay sang nhìn ta, khó hiểu hỏi:
“Sao nàng không dâng hương?”
Ta: “…?” Chính mình, dâng hương cho chính mình? Rồi còn phải gọi “cha” nữa?
Làm trò quỷ gì vậy!
Ta ném thẳng ba nén hương vào lư hương:
“Minh Ngạc có biết hắn có một đứa con to thế này không?”
“Không phải ruột thịt, nhưng còn hơn cả ruột thịt!” Trần Tử Dục vội chỉnh lại nén hương ngay ngắn, nghiêm túc nói:
“Minh Ngạc tướng quân đối với ta, là ân nhân tái tạo.”
Hiện tại hoàng đế vô tự, chỉ có hai người đệ đệ—một là Trang Thân Vương nắm nội chính, một là Duệ Thân Vương chưởng quản binh quyền.
Người đời đều đồn, thiên tử sớm muộn gì cũng truyền vị cho một trong hai vị vương này.
Mà Trần Tử Dục, chính là độc đinh của Trang Thân Vương, thân phận thế nào không cần nói cũng rõ.
“Thiên hạ là thiên hạ của Trần gia ta, không nơi nào Trần Tử Dục ta không thể đến.”
Hắn bật cười chua chát:
“Khi đó ta mười một, mười hai tuổi, thật sự tin lời đó, liền rũ bỏ tùy tùng trốn khỏi phủ, nào ngờ vừa rời Đế Kinh chưa đến hai canh giờ, đã bị kẻ gian lừa gạt, nhét vào bao tải đem bán…”
Chữ “bán” vừa rơi xuống, tim ta chợt siết lại.
Khuôn mặt Trần Tử Dục năm đó, mới mười một, mười hai, hẳn đã mang vẻ đẹp lưỡng tính khó phân. Dù biết hắn là nam, cũng khó đảm bảo sẽ không bị bán làm tiểu đồng cung người ta nhục nhã.
“Để tự cứu, ta đã khai báo thân phận. Chúng không tin, lại sợ là thật, bèn bàn nhau bán ta sang Tây Cương… nơi đó chiến loạn liên miên, dù là hoàng bá hay phụ vương mẫu phi cũng khó lòng tìm thấy ta.
“Khi ấy ta vừa sợ hãi, vừa hối hận tuyệt vọng.
“May sao, trên đường đến Tây Cương, ta được một người cứu—chính là người ấy.”
Hắn nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt trở lại nơi bài vị:
“Người ấy không chỉ cứu ta, còn cứu cả một xe đầy trẻ nhỏ, đưa chúng ta về quan phủ an toàn.”
Đồng tử ta khẽ co rút.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Việc như vậy, ta từng làm không biết bao nhiêu lần. Nhưng ta không ngờ, lại có một lần, cứu chính là Trần Tử Dục.
“Sau khi trở về, ta dựa vào ký ức mà vẽ lại bức họa này, có đôi chút… tôn vẽ. Nhưng ta dám thề, người ấy ngoài đời còn oai phong hơn nhiều! Cánh tay to hơn cả đùi ta, thân hình cao hơn ta ba cái đầu, vòng eo cũng rộng gấp đôi!”
Hơi thở ta vừa nén lại, liền bị mấy câu khoa trương kia của hắn làm tan biến:
“Minh Ngạc hơn ngươi ba tuổi, ngươi mười một, mười hai tuổi, người ấy mới mười ba, mười bốn. Ngươi chắc ký ức của mình không nhầm chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Người sẽ lớn mà! Khi đó người ấy đeo mặt nạ, dáng có hơi gầy, nhưng người ấy nhất định sẽ lớn, lớn rồi chính là thế này!” Trần Tử Dục quả quyết.
Ta: “…?” Nàng ấy lớn lên thì có mọc ra mái tóc đỏ dựng đứng như pháo hoa thế kia không?
Khoảnh khắc ngẩn ngơ ban nãy, thoắt cái đã hóa thành cơn buồn cười khó nhịn.
“Dù sao thì trong mắt ta, người ấy là anh hùng!” Trần Tử Dục nói.
Qua làn khói hương mờ ảo, ta nhìn bài vị, khẽ hỏi:
“Nếu… người ấy là nữ tử thì sao?”
Hỏi xong, ta bừng tỉnh, lắc đầu cười:
“Ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi…”
“Nếu là nữ tử,” Trần Tử Dục nhìn ta, trịnh trọng nói,
“vẫn là anh hùng.”
Đôi mắt hắn tựa hồ gợn lên từng vòng sóng, sáng trong, chân thành.
Hắn rõ ràng là một kẻ công tử bột ẻo lả, thế mà lại giữ được một trái tim thuần khiết.
Còn ta—một thanh đao dính đầy máu, suốt đời chìm nổi giữa núi thây biển máu, sinh tử luân hồi.
Vậy mà hôm nay, vào giờ khắc này, lại có người bằng lòng gọi ta một tiếng “anh hùng.”
“…Cảm ơn.”
Ta nhìn Trần Tử Dục, nơi n.g.ự.c khẽ nóng lên, ấm áp lan tỏa.
11
Trần Tử Dục nhất quyết ép ta nhận mình làm cha.
Vì chuyện đó, hắn bị ta đánh cho không biết bao nhiêu trận, thế mà vẫn dai dẳng nũng nịu không chịu buông tha.
Ta nắm lỗ tai hắn, xách thẳng vào thư phòng, lạnh giọng ra lệnh:
“Vẽ xong bản thiết kế nỏ mới được ra khỏi đây!”
“Vẽ xong rồi nàng sẽ nhận cha chứ?” Trần Tử Dục nằm sấp ở bậu cửa, vẫn không chịu từ bỏ.
Ta nhìn đôi mắt đen láy của hắn, khẽ nhếch môi, giơ chân đạp thẳng:
“Cả đời này cũng đừng mơ!”
“Hiếu thuận rất quan trọng đó, bất hiếu sẽ bị sét đánh đấy!” Tiếng kêu rên của hắn vọng ra không dứt.
Ta bật cười mắng:
“Đồ đầu gỗ!”
Trần Tử Dục lại sai người chuyển đấu gà, đấu dế vào sân, còn dựng cả một bộ xích đu, bên cạnh đặt thêm bộ ném hồ.
Thành thân chưa đầy nửa tháng, ta mới nhận ra, thì ra trên đời này còn có nhiều thú vui như thế.
“Dạo này thành Đế Kinh đang thịnh hành đánh mã cầu, ta đã mua hẳn biệt phủ sau vương phủ, phá dỡ rồi xây thành sân mã cầu, để nàng ở nhà cũng chơi được.