“Hai hôm nữa ta được nghỉ tuần, ta dẫn nàng đi nghe kể chuyện ở trà lâu nhé?
“Nghe xong thì cùng ăn lẩu, ta biết một quán lẩu ngon nhất Đế Kinh!”
Trần Tử Dục nằm dài trên giường gỗ ở ngoại thất, vừa tưởng tượng vừa cười tươi như trẻ nhỏ.
Ta mơ hồ đáp lời, nửa tỉnh nửa mê.
Hắn lén lút lại gần, ta hoàn toàn không cảnh giác.
Cho đến khi trán bị một đôi môi mềm chạm vào, ta mới bừng tỉnh trong khoảnh khắc.
Trần Tử Dục hôn nhẹ lên trán ta, rồi không động đậy nữa. Hắn ngồi dưới giường, kê cánh tay làm gối, đôi mắt sáng nhìn ta chăm chú.
Ta khép hờ mắt, giả vờ ngủ say.
“…Thật kỳ lạ, sao khác lời đồn đến vậy.
“…Chẳng dịu dàng, chẳng thùy mị, hung dữ, lại còn biết võ công.
“…Nhưng, oai phong lẫm liệt, võ nghệ cao cường, mỗi lần đánh ta đều đẹp vô cùng… giỏi quá… sao nàng có thể giỏi đến thế… hửm? Sao giỏi đến thế chứ? Ừm ừm…”
Hắn vừa lẩm bẩm, vừa tự mình bật cười.
Đến cuối cùng, trong tiếng sột soạt của vải vóc, môi ta bỗng nóng lên.
Cảm giác làn hơi ấm áp rời khỏi, ta lập tức mở mắt.
Hắn—
Ta quay đầu nhìn ra ngoài màn giường.
Trên giường gỗ, chăn gối nhô lên một cục to, Trần Tử Dục cuộn tròn trong chăn, hồi lâu mới bật ra tiếng cười ngớ ngẩn:
“Hehehe…”
Ta đưa tay khẽ chạm trán, rồi lại chạm lên môi mình.
Trần Tử Dục…
Tên ấy, ta thầm lặp đi lặp lại trong lòng không biết bao nhiêu lần.
Đến nửa đêm, tâm trí vẫn không thể bình ổn, hoàn toàn không ngủ được.
Đúng lúc ấy, tiếng diều hâu tuýt còi báo hiệu vang lên.
12
Ta theo tiếng diều hâu lao ra khỏi vương phủ, vừa đến nơi liền có một thân hình mềm mại nhào vào lòng.
“Tỷ!”
Một tiếng gọi nghẹn ngào, xen lẫn nức nở.
“Quả nhiên tỷ vẫn còn sống!”
Lâm Uyển Như ôm chặt lấy eo ta, khóc đến thở không ra hơi:
“Nghe người ta nói tỷ đã chết, muội mới trốn hôn, một đường ngược lên Tây Cương, chỉ mong tìm được thi cốt của tỷ… Ít nhất… ít nhất muội phải đưa tỷ trở về, phải để tỷ của muội trở về nhà…”
Ta khép mắt lại, vòng tay ôm chặt lấy Uyển Như:
“Ngốc quá… Tây Cương chiến hỏa mười mấy năm, c.h.ế.t bao nhiêu người, muội nghĩ làm sao tìm được ta?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Không tìm được cũng phải tìm!” Lâm Uyển Như ngẩng đầu, gương mặt ướt đẫm nước mắt:
“Dù cho thi cốt không còn, nhưng hồn phách tỷ vẫn ở đó. Nếu thấy muội, hẳn tỷ sẽ đi theo muội về.”
Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng, mỉm cười nhìn.
Dù có bảy phần giống ta, nhưng Uyển Như xưa nay luôn ngoài mềm trong cứng, tính cách ấy đến giờ chưa từng thay đổi.
Nàng định đến Tây Cương tìm ta, nhưng đi được nửa đường lại nghe tin mình đã thành thân.
Thành thân? Nàng còn trốn cả hôn lễ, thành thân cái gì chứ.
Vậy là nàng quay ngược về Đế Kinh, từ miệng phụ thân biết được ta đã trở lại, hơn nữa còn thay nàng gả cho Trần Tử Dục. Vì thế, nàng dùng chiếc còi diều hâu năm xưa ta tặng, gọi ta đến gặp.
“Trần Tử Dục xứng với tỷ sao? Cả thiên hạ này chẳng ai xứng với tỷ!” Lâm Uyển Như giận dữ nói.
Ta thoáng nghĩ đến Trần Tử Dục, giọng khẽ thấp xuống:
“Hắn là người có thể gửi gắm cả đời. Uyển Như, muội đã trở về… vậy chúng ta… đổi lại thôi.”
Trần Tử Dục là thiên chi kiêu tử, Uyển Như là ái nữ quyền quý. Cả hai tính tình đều tốt, đích thực xứng đôi vừa lứa.
“Tỷ…” Lâm Uyển Như ngước nhìn ta, ánh mắt do dự:
“Trên đường về, muội nghe nói… thế tử của Duệ Vương cũng đã hồi kinh.”
13
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Người cần quay về đã quay về, người nên rời đi cũng đến lúc phải rời đi.
Ta thu dọn xong hành lý, ngoài những bộ y phục thường ngày, chỉ đặt thêm một dải băng buộc tóc màu xanh khói.
“Sáng sớm ngày mai chúng ta đến trà lâu nghe kể chuyện như đã hẹn nhé. Trà lâu đó mứt quả cũng ngon lắm.
“Ta nghe nói, nàng thích ăn đồ ngọt là vì từng chịu nhiều cay đắng. Sau này ta sẽ ngày ngày mua mứt quả cho nàng, để nàng ngọt đến ê cả răng, toàn thân đều thơm vị ngọt.”
Ta lặng lẽ nghe Trần Tử Dục vừa nói vừa cười, bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng:
“Trần Tử Dục.”
“Hửm?” Hắn ngoảnh đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh:
“Sao thế, thê tử?”
“...Uyển Như,” cổ họng ta khô khốc, ngừng lại giây lát rồi khôi phục giọng điệu lãnh đạm như thường:
“Thân thể nàng ấy không được tốt. Hồi nhỏ, vì cứu một vị thứ tỷ do ngoại thất sinh ra, nàng từng rơi xuống hồ sen giữa mùa đông giá rét, từ đó mang chứng hàn. Mỗi khi đông đến lại sợ lạnh, ho khan không dứt.”
“À…” Trần Tử Dục kêu khẽ một tiếng, lập tức hất chăn, chạy đến bên giường, mặt đầy lo lắng:
“Nàng không sao chứ? Có thấy lạnh không?”
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, trong bóng tối, chăm chú nhìn hắn:
“Hãy đối xử tốt với nàng ấy, đừng phụ lòng nàng.”
Trần Tử Dục nhét bàn tay ta vào chăn, kéo chăn đắp lên đến tận cổ, giọng dịu dàng:
“Lòng ta đầy ắp niềm vui, sao nỡ phụ lòng nàng.”
“...Vậy thì tốt.” Ta khép mắt lại, khẽ thì thầm:
“Vậy thì tốt.”
14
Hôm sau, ta cùng Trần Tử Dục đến trà lâu.
Ta định tại nơi này cùng Lâm Uyển Như đổi lại thân phận, bèn sai Trần Tử Dục ra ngoài trước.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, ta biết—đã đến lúc để Lâm Chi Sán biến mất.