Thuần Phu

Chương 6



Mở cửa, ta cất tiếng gọi:

“Uyển Như…”

 

Nhưng câu nói đột ngột nghẹn lại.

 

Ngoài cửa, một người đàn ông vận huyết y, mày mắt tà mị, khóe môi nhếch lên trêu chọc:

“Hóa ra người thật sự có thể c.h.ế.t rồi lại sống… Lâu rồi không gặp, Minh Ngạc.”

 

Bản năng được rèn luyện nhiều năm khiến đôi gối ta suýt mềm nhũn.

 

Hai chữ “Chủ nhân” đã trượt đến đầu lưỡi, sắp bật thành tiếng.

 

“Thê tử à!”

 

Một giọng nói vui tươi vang lên, cắt đứt luồng khí lạnh đang siết lấy ta.

 

Trần Tử Dục chạy vào, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ gọi:

“Đại ca!”

 

Thì ra người trước mặt chính là thế tử Duệ Vương—Trần Tử Du. Hắn và Trần Tử Dục là đường huynh đệ, nhưng khác với Trần Tử Dục lớn lên trong nhung lụa, Trần Tử Du từ nhỏ đã theo Duệ Thân Vương chinh chiến nơi sa trường.

 

Trần Tử Dục hồ hởi giới thiệu, nói Trần Tử Du là thượng cấp trực tiếp của Minh Ngạc tướng quân.

 

Bởi lẽ, đội quân U Minh do Minh Ngạc chỉ huy vốn nằm dưới trướng của vị thế tử này.

 

“Đây là thế tử phi của ta, ái nữ duy nhất của Tể tướng, Lâm Uyển Như. Ngoài Minh Ngạc tướng quân, nàng là người ta thích nhất.” Trần Tử Dục nói đầy tự hào.

 

“Lâm Uyển Như…” Trần Tử Du nở nụ cười lạnh, ánh mắt quét về phía ta.

“Ngươi… thật sự là Lâm Uyển Như sao?”

 

“Ta…”

 

Màu đỏ trên áo Trần Tử Du như sóng m.á.u dâng trào, những ký ức tăm tối bị dồn sâu vào trí nhớ đột nhiên bùng lên, khiến ta không cách nào áp chế.

 

Dù ta gắng sức nhủ thầm ‘Bình tĩnh, bình tĩnh’, nhưng lưng, gáy, kẽ tay, kẽ chân—từng nơi từng bị thiêu đốt, bị đ.â.m kim—giờ lại nhói lên từng đợt.

 

“Ngươi là sao?

 

“Lâm Uyển Như?

 

“Ngươi thật sự là Lâm Uyển Như sao?”

 

Những lời thì thầm như từ đáy vực sâu vọng lên, mang theo tiếng cười nhạt nhẽo, âm trầm đến mức rợn người, giống như móng vuốt ma quỷ siết chặt sợi dây thần kinh căng cứng trong não ta.

 

Trong tầm mắt, một bóng áo vàng nhạt hiện lên.

 

Người đang bước lên từ cầu thang phía sau Trần Tử Du—chính là đòn chí mạng khiến ta sụp đổ.

 

“…Là ta!”

 

Cả người căng cứng như một cây cung kéo đến tận cùng, ta nhìn thẳng vào Uyển Như, môi run khẽ:

“Ta là Lâm Uyển Như… là ta… chính là ta.”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Uyển Như nghe thấy.

 

Đôi mắt nàng tràn ngập sửng sốt, sau đó lặng lẽ, không nói một lời, quay người bước xuống lầu.

 

Trần Tử Du khẽ nhếch môi, giọng trầm thấp mang theo vẻ chế giễu:

“…Ồ?”

 

15

 

Trên đường về phủ, Trần Tử Dục thao thao bất tuyệt kể về việc U Minh quân lợi hại ra sao—nhanh tựa bóng ma, biến ảo khôn lường.

 

Đây là một đội quân tuy nhân số không nhiều, nhưng sở trường tập kích, ám sát, lấy đầu tướng địch trong nháy mắt, khiến đối phương không kịp đề phòng…

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Những chiến công ấy, ta dĩ nhiên hiểu rõ. Nhưng Trần Tử Dục không hề biết—để đạt được như vậy, phải trải qua loại huấn luyện tàn khốc thế nào, phải làm sao để biến một con người sống sờ sờ thành một cỗ máy chiến tranh, một lưỡi đao nhuốm máu.

 

Bàn tay ta được hắn nắm lấy, khẽ xoa nắn, những ngón tay từng bị rút móng, bị kim xuyên qua, nay không còn run rẩy nữa.

 

Trên người Trần Tử Dục có một thứ cảm giác khó nói thành lời—một sự ôn hòa, trong trẻo, như thể có thể xua tan mọi sợ hãi, chữa lành mọi vết thương.

 

Hắn khiến người ta không tự chủ mà hạ xuống cảnh giác, để mọi muộn phiền tiêu tan.

 

Thế nhưng… sự ấm áp này, vốn dĩ không thuộc về ta.

 

Đang lúc ta ngẩn người, má bỗng bị một đôi môi mềm áp lên.

 

Ta chấn động, vô thức siết chặt cổ tay hắn.

 

“Ái! Thê tử… đau… đau quá…”

 

Trần Tử Dục, kẻ quen được cưng chiều, lập tức nhăn nhó, mặt mày méo xệch.

 

Nhưng mặc cho ta dùng bao nhiêu sức, hắn vẫn không chịu thốt ra câu 'ta không dám nữa'.

 

Ta buông lỏng bàn tay, nghiêm giọng nhìn hắn:

“Trần Tử Dục, thật ra ta không phải…”

 

Xe ngựa đột ngột dừng lại.

 

“Thế tử, có người chặn xe.”

 

Giọng thị vệ ngoài xe vang lên:

“Nàng ấy nói là tỷ tỷ của thế tử phi—Lâm Chi Sán.”

 

Ta lập tức vén mạnh rèm xe.

 

Ngoài cửa, một thiếu nữ mặc váy vàng nhạt, dáng vẻ ngoan ngoãn, nhẹ nhàng như chim sẻ, đang vẫy tay với ta:

“Tỷ về rồi, muội muội.”

 

16

 

Bên trong cỗ xe rộng rãi, ta ngồi ở giữa, bên trái là Trần Tử Dục, bên phải là Lâm Uyển Như.

 

Bầu không khí… có gì đó là lạ.

 

Ánh mắt Lâm Uyển Như nhìn Trần Tử Dục chẳng khác nào đang đứng giữa chợ chọn cá, mang đầy vẻ soi mói, dò xét.

 

Còn Trần Tử Dục nhìn nàng, vẻ mặt như bị ép uống thuốc đắng, lí nhí than thở.

 

Một lúc sau, hai người lại tỏ ra ăn ý đến kỳ lạ, cùng lúc nghiêng người, thì thầm bên tai ta.

 

“Nàng là vì cứu nàng ấy mà để lại căn bệnh kia?”

 

“Trông hắn cũng được đấy, nhưng hình như… không thông minh lắm thì phải.”

 

Ta đưa một ngón tay ấn lên trán Trần Tử Dục, đẩy hắn ra:

“Ra phía trước, vào quán mua cho ta ba cân hạt dưa.”

 

“À! Dạ!” Trần Tử Dục chẳng hỏi han gì, ngoan ngoãn xuống xe.

 

Hắn đi rồi, ta quay sang nhìn Lâm Uyển Như, khẽ gọi:

“Uyển Như…”

 

“Không lớn không nhỏ, nói năng kiểu gì vậy!” Lâm Uyển Như lập tức cau mày, trừng mắt với ta:

“Gọi ‘tỷ tỷ’!”

 

Ta: “…”