Bầu không khí lặng đi một khắc.
Thẩm Tri Cẩn bật cười lạnh: "Tỷ tỷ dựa phúc phần nhà mẹ đẻ mà sống, đúng là có phúc thật."
Ta quay sang nhìn nàng.
"Ngươi cứ luôn miệng gọi ta là tỷ, ta với ngươi có quan hệ gì sao? Dù hắn có muốn nạp ngươi làm thiếp, hiện tại chẳng phải vẫn chưa được vào cửa sao?"
Sắc mặt nàng hơi cứng lại, nhưng rất nhanh đã ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo cũng không tự ti mà nói:
"Ta với Tề lang đã sớm tâm đầu ý hợp, còn mấy thứ lễ nghi quy củ của đám nữ tử hậu viện danh môn như các người, ta chẳng mấy quan tâm."
"Tri Cẩn quả thật không phải thiếp, cũng chẳng nên gọi nàng là tỷ."
Tề Tu chợt chậm rãi mở miệng.
Hắn nhìn ta chằm chằm, từng chữ như d.a.o khứa vào lòng:
"Nàng ấy là bình thê của ta, là chính thê."
"Thanh Hằng, nàng ấy lớn hơn nàng một tuổi, sau này vào phủ, chính nàng mới phải gọi nàng ấy một tiếng 'tỷ'."
Trong khoảnh khắc, cả tiệm rơi vào tĩnh lặng.
Giữa tiếng cười mừng đến không thể kìm nén của Thẩm Tri Cẩn, ta và Tề Tu chỉ lặng lẽ đối mặt nhìn nhau.
6
Ngày thọ yến của mẹ chồng.
Phủ đệ trang hoàng lộng lẫy, khách quý tề tựu đông đảo.
Triều đình hiện nay chia làm thế cục nhị vương tranh đấu: Thái tử thế yếu, Kỳ vương lên sau nhưng khí thế lại mạnh mẽ hơn người.
Hoàng đế bệnh nằm liệt giường đã lâu, thiên hạ đều rõ, ngôi vị tân đế tất sẽ được chọn ra giữa hai người.
Phụ thân chồng là Tề ngự sử, gần đây qua lại thân mật với Kỳ vương, bởi vậy quan to quyền quý cùng gia quyến đều kéo đến đông đủ.
Ai nấy đều phải nể mặt Kỳ vương vài phần.
Mẹ chồng búi tóc cao, đầu cài trâm vàng châu ngọc, ngồi ở vị trí trên cao, có Tề Duệ đi bên cạnh, cùng các phu nhân hàn huyên chào hỏi.
Ta dẫn theo quản gia, tỳ nữ, gia nhân lui tới khắp nơi, xử lý từng chuyện lớn nhỏ không ngừng.
Tề Tu và Thẩm Tri Cẩn sánh vai bên nhau.
Tại hoa đình, đám công tử thế gia tụ họp đàm thơ luận văn, tiếng cười không dứt.
Thẩm Tri Cẩn mặc bộ áo váy thêu chỉ vàng kia, đứng giữa đám đông ngâm một bài tiểu thi, giọng thanh cao, khiến mọi người tán thưởng vang dội.
"Thẩm cô nương với Tề huynh, thật đúng là trời sinh một đôi!"
"Với học thức và tài mạo như Thẩm cô nương, chớ nói là bình thê, làm chính thất cũng dư sức!"
Thẩm Tri Cẩn cười khẽ, nhàn nhã nói:
"Các vị nói vậy chẳng phải là coi thường ta ư. Than ôi, nữ tử chốn hậu viện thật đáng thương, quanh năm vướng bận chuyện vặt, ganh đua ghen ghét, chẳng biết trời cao đất rộng. Tề lang sớm đã đáp ứng ta, tương lai sẽ không trói buộc tự do của ta. Ta tuy là nữ tử, nhưng trong lòng lại có chí khí chẳng thua gì nam nhân."
"Hay! Đây mới là chí khí của nữ tử!"
"Không hổ là ‘Kỳ nữ vượt ngoài chốn khuê phòng’!"
Tiếng tán dương vang lên như sấm, ánh mắt Tề Tu nhìn nàng cũng đầy vẻ tán thưởng.
Có người chợt hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Phu nhân của Tề huynh là nữ nhi nhà họ Ôn, nhớ khi xưa Ôn gia còn thế lực, Ôn thái phó từng tuyên bố, nữ nhi của mình tuyệt không gả cho kẻ có thiếp. Nay Ôn gia đã suy, nhưng chuyện bình thê này, nàng ấy thật sự chịu gật đầu sao?"
Tề Tu hừ lạnh một tiếng:
"Ta lẽ nào bạc đãi nàng ta? Bao năm qua vì chuyện nhà nàng ta, ta đã nâng niu che chở hết lòng. Vậy mà nàng ta lấy điều đó ra để làm giá. Ta là nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, lẽ nào để bị tâm cơ nữ nhân ràng buộc. Đến lúc đó, chén trà bình thê kia, nàng ta uống cũng phải uống, không uống cũng phải uống."
Khi hắn dứt lời, ánh mắt liền quét sang hành lang bên này.
Hồng Trần Vô Định
Ta đang dẫn hạ nhân đi ngang qua.
Những lời ấy truyền đến không chút che giấu.
Ta coi như không nghe thấy, vẫn bước chân vững vàng đi tiếp.
Rẽ qua hành lang, ta bỗng dừng lại.
Phía trước, một nam tử vận cẩm y, khí chất cao quý, đang chắp tay sau lưng, một mình đứng trước hành lang ngắm tuyết rơi trong vườn.
Ta lập tức bước đến hành lễ:
"Tham kiến Kỳ vương điện hạ, làm phiền nhã hứng của ngài rồi."
Kỳ vương xoay người liếc nhìn, thần sắc nhàn nhạt.
"Tề phu nhân."
"Vâng."
Ta định cáo lui thì hắn bỗng thản nhiên lên tiếng:
"Trong cung có lời đồn, nói Hoàng thượng đã hạ mật chỉ triệu Ôn gia hồi kinh. Ngươi có từng nghe qua chưa?"
Ta đáp:
"Thần nữ chưa từng nghe qua. Dạng đồn đoán như thế năm nào cũng có, đều không phải sự thật."
Hắn dừng mắt nhìn ta giây lát, bỗng cười nhạt:
"Nghĩ cũng phải. Nếu nhà ngươi thật sự có động tĩnh, phu quân ngươi sao dám đối đãi với ngươi như vậy?"
Nói rồi, hắn vẫn đứng im, không đi.
Ta chỉ đành cúi đầu chờ đợi.
Một lúc lâu sau, tiếng nói lười nhác lại vang lên.
Lần này, đổi sang đề tài khác:
"Khi ta còn nhỏ ở trong cung, từng nghe phụ hoàng nhắc đến nhà họ Ôn các ngươi, quả thực là thú vị."
"Ôn gia các ngươi nắm giữ chức Thái phó ba triều, được xem là quân sư hoàng gia. Dưới trướng có Huyền Sách đường, Tung Hoành viện, Tú Y Thự… trăm năm qua lo việc quốc sách, quân sự, kinh tế, nhân tài các loại."
"Nghe nói Ôn gia các ngươi là một hệ thống quyết sách tập thể, mỗi đời đều bí mật chọn ra một vị gia chủ, quá trình tuyển chọn vô cùng nghiêm ngặt. Ôn gia từ đích đến thứ, tất cả nam đinh từ mười hai tuổi đều phải trải qua nhiều lần khảo nghiệm mô phỏng triều cục như quy hoạch kênh đào vận lương, xử lý khủng hoảng lương thảo biên cương, kế hoạch phản gián trong hàng ngũ cửu khanh… Chỉ người nào vượt qua các khảo nghiệm đó, mới có thể trở thành tân gia chủ.”
“Mà gia chủ một khi được định, vĩnh viễn không lộ diện, nhưng sẽ nắm quyền quyết sách cao nhất trong nội bộ."
"Đại ca ngươi, Ôn Dự, văn thao võ lược."
"Nhị ca ngươi, Ôn Tuân, giỏi ngoại giao quân sự."
"Tam ca ngươi, Ôn Triết, tinh thông quốc chính."
Nói đến đây, Kỳ vương cúi người, hơi nghiêng về phía ta, từng chữ từng lời đều rõ ràng:
"Vậy thì, Tề phu nhân, trong ba ca ca của ngươi, ai mới là tân gia chủ của Ôn gia?"