7
Gió lạnh bất chợt nổi lên, tuyết trong vườn bị cuốn theo gió, tung bay tán loạn.
Ta cúi đầu, cất giọng yếu ớt:
"Thần phụ không rõ, việc ấy là chuyện của phụ huynh và các thúc bá trong tộc, từ trước đến nay thần phụ chưa từng tham dự."
Kỳ vương lại tiến thêm một bước, khí thế áp bức như dã thú đang chực vồ mồi.
"Ngươi thật sự không biết?"
Hắn nâng cằm ta lên, buộc ta phải đối diện với ánh mắt hắn, đồng thời tay dần hạ xuống cổ, dường như định bóp lấy ta.
"Hay là dám cả gan lừa gạt bổn vương!"
Giọng nói đột nhiên âm trầm dữ tợn, như muốn nuốt chửng cả người.
Đột nhiên, ta vung tay.
Dồn hết sức lực toàn thân, mạnh mẽ đẩy hắn ra.
Kỳ vương không ngờ ta lại dám ra tay, nhất thời sơ suất lảo đảo lui về sau mấy bước.
Cùng lúc đó, mấy thị vệ mang đao lập tức hiện thân, chuẩn bị bắt lấy ta.
"Ngươi dám—"
Tiếng quát giận dữ của Kỳ vương còn chưa dứt.
Một khối tuyết dày nặng từ mái hiên bỗng rơi xuống ầm ầm như màn trời sập xuống, phủ kín chỗ hắn vừa đứng.
Kỳ vương kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ta vội quỳ rạp xuống đất, giọng run rẩy:
"Thần phụ vì hoảng sợ mà vô lễ xúc phạm điện hạ, xin điện hạ khai ân tha tội."
Phía xa nơi hoa đình, Tề Tu thấy tình hình bất ổn, vội vã đứng dậy bước nhanh tới.
Cuối hành lang, cha chồng, mẹ chồng cùng một đám người cũng đang hấp tấp kéo đến.
"To gan! Ngươi dám vô lễ với Kỳ vương!"
Cha chồng quát lớn khi đến gần, giơ tay định tát ta.
"Cha!" – Tề Tu vội kêu lên một tiếng.
"Thôi đi." – Kỳ vương giơ tay ngăn lại, "Chuyện có nguyên do, không cần truy cứu."
Tề Duệ bước lên một bước, nhẹ giọng:
"Điện hạ, áo ngài ướt cả rồi, để ta đưa ngài đi thay y phục."
Kỳ vương chẳng buồn đáp lời, chỉ chăm chú nhìn ta một lúc, rồi mở miệng:
"Tề ngự sử, hôm nay bản vương không tiện, xin cáo từ trước."
Dứt lời liền xoay người rời đi, thị vệ hộ tống theo sát phía sau.
Mẹ chồng lườm ta một cái, khẽ hừ một tiếng:
"Thanh Hằng, ngươi suýt nữa thì hại cả nhà chúng ta gặp tai họa! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn Tề phủ rơi vào kết cục giống nhà họ Ôn ngươi năm xưa?"
Tề Duệ bị Kỳ vương phớt lờ, sắc mặt khó coi, lúc này cũng cắn răng nói:
Hồng Trần Vô Định
"Cha! Kỳ vương ngay cả yến tiệc cũng không tham dự, nhất định là phật ý rồi. Chúng ta chẳng phải nên cho ngài ấy một lời giải thích sao?"
Tề Tu trầm giọng: "Cha, việc này vốn là ngoài ý muốn, Kỳ vương vừa rồi cũng nói là không truy cứu mà."
"Im miệng!"
Cha chồng giận dữ quát con trai.
Tề Tu định nói tiếp, lại bị Thẩm Tri Cẩn đứng phía sau nhẹ kéo tay áo, đành phải nuốt lời mà nín lặng.
Ánh mắt cha chồng trở nên lạnh băng, nhìn chằm chằm vào ta, giọng trầm xuống:
"Ôn thị, theo ta đến chính đường."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trong ánh mắt đầy giễu cợt, châm chọc, hả hê của mọi người, ta cúi đầu, khẽ đáp "vâng".
…
Chốc lát sau, tại chính đường.
Mọi người nhìn qua cánh cửa và cửa sổ đang mở, thấy rõ tình hình trong phòng từ xa.
Ta đang quỳ dưới bài vị “Thiên Địa Quân Thân Sư”.
Cha chồng đứng nghiêm trang một bên, sắc mặt uy nghiêm nghiêm nghị.
Một lúc sau, ông từ từ xoay người, quay lưng về phía cửa, trầm giọng cung kính nói:
"Gia chủ."
8
Ta dùng khăn che mặt, chậm rãi mở lời: "Tề ngự sử, hôm nay có tin gì?"
Thanh âm ông ta vang lên trầm ổn phía sau:
"Hoàng thượng sáng nay thổ huyết hai lần, Thái y phán đoán, nhiều nhất không qua ba tháng."
"Tuyên vương đã gia nhập phe Thái tử, hơn nữa đã lén thiết lập liên hệ với doanh trại của Quan tướng quân."
"Thái phó và ba vị công tử suốt đêm không nghỉ, hiện đã đến Liễu Thành, mười ngày nữa sẽ vào kinh."
Ông ta nói xong liền yên lặng chờ ta lên tiếng.
Ta trầm mặc giây lát: "Kỳ vương đã biết chuyện mật chỉ."
Tề ngự sử nói: "Xem ra trong cung vẫn còn tai mắt của hắn chưa dọn sạch. Thuộc hạ sẽ lập tức cho người xử lý."
"Ừ." Ta gật nhẹ. "Còn có một chuyện, hơi phiền."
"Kỳ vương vừa nhắc đến việc hoàng thượng từng kể hắn nghe quy tắc chọn gia chủ của Ôn gia, hắn nói dối. Chuyện đó hoàng thượng vốn chưa từng biết tường tận, vậy mà hắn lại thuật lại rõ ràng."
"Ý của gia chủ là…?"
Ta ngước nhìn bài vị trên cao, ánh mắt sâu thẳm như vực:
"Trong nội bộ Ôn gia, có kẻ đã có dị tâm."
Thanh âm của Tề ngự sử lập tức trở nên căng cứng:
"Gia chủ có cần thuộc hạ báo cho Tú Y Thự ra tay?"
Ta đáp nhẹ:
"Không cần. Hắn còn chưa biết thân phận thật của ta, có thể thấy kẻ tiết lộ nội tình không thuộc hàng tâm phúc trong tộc… chuyện này, để ta tự xử lý."
Tề ngự sử ngừng một khắc, lại hỏi:
"Chuyện Tề Tu cưới bình thê, thuộc hạ nên xử lý thế nào? Thỉnh gia chủ chỉ thị."
Ta từ từ đứng dậy, dùng khăn chấm nhẹ nơi khóe mắt, giọng dịu dàng:
"Để hắn cưới. Hắn càng làm ầm ĩ, càng nực cười, thì đường về kinh của cha và các ca ca ta càng an toàn."
"Thuộc hạ đã hiểu."
Ta xoay người, ngấn lệ lưng tròng bước ra ngoài.
Tề phủ này, tuy quy mô tráng lệ có thể không sánh bằng phủ đệ của đại thần trong triều, nhưng thiết kế vườn cảnh, hành lang uốn khúc, lầu gác thủy tạ nơi đây trong kinh thành quả là độc nhất vô nhị.
Tất cả những điều ấy đều được tu sửa hoàn chỉnh một năm trước khi ta gả vào.
Bởi lẽ, bên cạnh ta lúc nào cũng có bốn ảnh vệ âm thầm theo sát, mỗi ngày đều phải tiếp nhận tin tức, truyền lệnh ra ngoài.
Đường nhỏ quanh co, hành lang nối liền lầu các, vốn để tiện bề hành sự.
Năm ấy hoàng thượng giáng tội, Ôn gia được chọn đi lưu đày đến Ưng Thiên phủ – kinh đô phía nam, hoặc miền tây nam xa xôi hẻo lánh là Kiềm Châu.
Ôn gia vì tỏ lòng trung thành, chọn đi Kiềm Châu.
Người đời đều cho rằng đó là vì muốn đưa ba vị huynh trưởng rời xa triều đình tranh đoạt, giữ vững cốt lõi gia tộc.
Nhưng thật ra, ba vị huynh trưởng chỉ là hỏa mù.