Toàn tộc Ôn gia rút khỏi kinh thành, chỉ để bảo vệ một mình ta.
Mỗi đời gia chủ Ôn thị, đều được đời trước trao lại hệ thống mật thám ngầm, đồng thời tự mình bồi dưỡng thế hệ bóng tối kế tiếp.
Tề ngự sử chính là một trong những cọc ngầm mà tổ phụ ta để lại.
Chức vị ông ta không cao cũng chẳng thấp.
Gia đình đơn giản, dễ kiểm soát.
Mẹ chồng và tiểu cô tham lam tầm thường nhưng nhát gan.
Con trai Tề Tu tài hoa văn võ, dung mạo tuấn tú, nhìn vào cũng xem như thuận mắt.
Tề phủ thoạt nhìn là nhà chồng không mấy hiển hách.
Nhưng thực chất lại là nơi ẩn thân bí mật của ta tại kinh thành.
Bốn năm ở lại đây, ta bề ngoài là một thiếu phu nhân hiền đức đoan trang, kỳ thực là đang âm thầm xây dựng mạng lưới bốn chiều đan xen giữa tình báo, kinh tế, pháp quyền, và nhân sự.
Mỗi một quan viên trên yến tiệc hôm nay, hậu viện của họ xảy ra chuyện gì; bên cương địa ngàn dặm thay phiên quân đội, tồn kho lương thảo ra sao; trong cung từ bệnh tình của hoàng thượng, đến việc điều chuyển của thái giám...
Tất cả, ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Giờ đây hoàng thượng sắp băng hà, cuộc chiến tranh ngôi sắp bắt đầu.
Cha và huynh trưởng ta cũng đã sắp sửa hồi kinh, toàn bộ bố trí đều đã đến giai đoạn thu hoạch.
Ôn thị nhất tộc của ta đã đến lúc trở về rồi.
9
Đêm xuống, tại phòng bên.
Ta vừa căn dặn Liên Hoa thưởng thêm cho ảnh vệ trực đêm nay.
Trong viện vang lên tiếng gõ mõ canh giờ.
Tấm rèm nỉ khẽ lay động, Tề Tu sải bước tiến vào.
Từ sau khi dọn ra trang tử, hắn chưa từng đặt chân đến nơi này lần nào.
Hồng Trần Vô Định
Lúc này, hắn đứng nơi cửa, giọng lạnh tanh:
"Quỳ ở chính đường, cảm giác dễ chịu lắm sao?"
Ta lặng thinh không đáp.
Hắn lại nói:
"Có chuyện này, nàng nghe xong e rằng không vui, nhưng ta nghĩ vẫn nên nói trước cho nàng biết. Tri Cẩn đã ra mắt cha mẹ rồi, họ đều đồng ý để nàng ấy nhập phủ làm bình thê."
Ta gật đầu:
"Nam nữ hữu tình, thành vợ thành chồng, cũng là chuyện đáng mừng."
Hắn nhìn ta chằm chằm, cười khẩy:
"Bây giờ nàng giả nhân giả nghĩa như vậy để làm gì? Ta đã sớm nói với nàng, triều cục hiện tại rối ren, làm trượng phu như ta bên ngoài lắm gian truân, chỉ mong có một nữ tử hiểu được thế sự cùng ta bầu bạn, chuyện trò. Nàng thì sao? Vì chút ích kỷ mà lấy thư hòa ly ra uy hiếp! Thanh Hằng, nàng quá tham lam rồi. Nếu năm đó chịu nhún nhường một bước, để Tri Cẩn làm ngoại thất, đâu xảy ra chuyện mất mặt như hôm nay?"
Ta thở nhẹ: "Thì ra chàng cũng biết mất mặt à..."
"Thì sao chứ?"
Hắn gằn giọng, đầy uất giận:
"Ngay lúc nàng lấy ra thư hòa ly, nàng đã đạp nát hết tình nghĩa phu thê của chúng ta rồi! Nàng đã lạnh lùng như thế, ta còn nể gì nữa?"
Ta nhìn hắn, dịu giọng nói:
"Tề lang, chẳng lẽ chúng ta không thể hòa ly trong yên ổn hay sao? Khi xưa chàng hứa hẹn, ta mới gả cho chàng. Nay chàng rút lại lời hứa, chúng ta hòa ly, không phải là kết thúc đôi bên cùng có lợi ư?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Đừng hòng!"
Hắn càng thêm giận dữ, mắt như tóe lửa:
"Tề Tu ta, chỉ có hưu thê, không có chuyện hòa ly!"
"Mồng sáu tháng sau, Tri Cẩn nhập phủ. Lúc đó, chén trà bình thê, nếu nàng không uống… thì chờ nhận hưu thư đi!"
Tề Tu tức giận đùng đùng rời khỏi phòng.
Vừa đi tới ngoài cửa sổ, chợt vang lên tiếng “ái da”, như thể bị trượt ngã.
"Kẻ nào để đá ở đây vậy!" – Hắn vừa mắng vừa bỏ đi.
Ta cụp mắt, hỏi Liên Hoa: "Đêm nay ai trực ngoài viện?"
"A Cửu, thưa tiểu thư."
Ta im lặng, không nói gì nữa.
…
Sáng hôm sau, ta nhập cung thăm tỷ tỷ cùng cha khác mẹ – Ôn phi.
Hoàng thượng có tình cảm với tỷ tỷ, nên dù nhà họ Ôn bị biếm, địa vị của nàng trong cung không bị ảnh hưởng nhiều.
Để tránh dòm ngó, mấy năm nay ta và nàng cũng ít gặp mặt.
Nàng từng hai lần sẩy thai, thân thể suy nhược, tựa vào giường nhỏ nhẹ nói chuyện cùng ta.
"Thanh Hằng, gần đây trong cung có lời đồn, nói phụ thân và các ca ca muội sắp quay về? Muội có nghe gì không?"
Ta khom người, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng.
"Tỷ tỷ à, lời người ngoài, không đáng tin. Tỷ cứ an tâm tĩnh dưỡng, ngày lành còn dài mà."
"Thân thể ta, ta biết."
Nàng khẽ thở dài, "Gần đây ta hay nhớ chuyện xưa. Khi ấy các ca ca đọc sách trong thư viện, ta dắt muội ra bên hồ nghịch phấn son. Muội luôn nghe lời ta, ngay cả Tiêu Dục cũng nghe lời ta…"
Ta liếc về phía sau.
Cung nữ hiểu ý, lập tức bước đến khẽ khàng khép cửa lại.
"A tỷ, chuyện cũ đã qua, đừng nhắc lại nữa." – Ta dịu giọng khuyên.
"Ta cứ muốn nói."
Nàng cắn môi, mắt đỏ hoe.
"Ta thực lòng yêu Tiêu Dục, nhưng ta cũng chấp nhận số phận mình, vì Ôn gia mà vào cung. Thế nhưng vì sao lại phải đẩy Tiêu Dục ra biên cương? Rõ ràng huynh ấy là người trúng trạng nguyên, chí lớn đầy lòng! Thanh Hằng, chẳng ai hiểu huynh ấy khổ cực hơn ta với muội cả, đúng không? Chỉ vì ta từng thích huynh ấy, nên muốn huynh ấy suốt đời bị chôn vùi nơi cát bụi biên cương ư?"
Ta nhìn nàng, chậm rãi mở miệng:
"A tỷ, ai nói với tỷ là Tiêu Dục đi biên cương?"
Nàng nhìn chằm chằm vào khối ngọc bội đặt bên giường, ánh mắt mơ hồ như chìm vào ký ức xa xưa.
"Chuyện hưng hay suy, vinh hay nhục của một gia tộc thật sự quan trọng đến vậy sao? Có đáng không…?"
10
Mồng sáu, ngày Tề phủ nạp cưới.
Do Hoàng thượng trọng bệnh, mọi lễ nghi đều tổ chức giản lược.
Ta đang ngồi trong phòng viết thư thì mẹ chồng cùng Tề Duệ dẫn theo một đám người, hầm hầm xông vào.
"Thanh Hằng, vì sao quản gia lại dám ngăn chúng ta vào kho? Ngươi muốn tạo phản rồi phải không!"
Ta hạ nét bút cuối cùng, thong thả gấp thư lại, lúc ấy mới ngẩng đầu nhìn hai mẹ con họ.
"Ta đã cho người kiểm kê, đợi hai hôm nữa rồi hãy lấy."