Thục Nữ Càn Khôn

Chương 7



Tề Duệ cười nhạt: "Ngươi chẳng phải sợ người mới vào cửa, định tách riêng của hồi môn ra đấy chứ?"

 

Ta gật đầu: "Phải đấy."

 

Mẹ con họ sửng sốt, hiển nhiên không ngờ ta lại thừa nhận thẳng thừng như thế.

 

"Ngươi sống là người của Tề gia, c.h.ế.t là ma của Tề gia! Của hồi môn của ngươi đâu phải muốn làm gì thì làm!"

 

"Mẹ, đừng nóng. Con thấy nàng ta chỉ muốn mượn cớ phá rối hôn sự hôm nay thôi, không cần đôi co với nàng ta. Đợi xong việc, phụ thân với đại ca sẽ có cách xử lý nàng ta."

 

Mẹ chồng lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, lớn tiếng quát: 

 

"Thôi được, hôm nay không so đo với ngươi. Ta đem chiếc vòng ngọc mẹ ta để lại làm quà gặp mặt cho người mới, ngươi mau sai người mang ra đây!"

 

Ta nhẹ nhấp một ngụm trà, giọng nhàn nhạt: 

 

"Ta vừa mới nói là đang kiểm kê, chẳng lẽ các người không hiểu?"

 

Mẹ chồng trợn to mắt: 

 

"Ngươi có ý gì? Ngay cả đồ cưới của ta cũng không được động đến ư?"

 

Tối qua nghỉ muộn, lúc này ta có phần mỏi mệt, liền gọi khẽ: "Liên Hoa."

 

Liên Hoa yên lặng bước ra, nét mặt không biểu cảm, đứng chắn trước mặt mẹ chồng và Tề Duệ.

 

"Tiểu thư nhà ta đang mệt, mời hai vị trở về."

 

Tề Duệ giận dữ hét lên: 

 

"Đây là Tề phủ! Các ngươi thật to gan! Dám đuổi chúng ta đi à? Người đâu! Mau tới đây!"

 

Nhưng đám hạ nhân phía sau vẫn đứng yên như tượng.

 

Hai mẹ con tròn mắt không thể tin nổi.

 

Thấy không ai phản ứng, họ giận dữ bỏ đi.

 

"Phản rồi! Phản thật rồi! Chuyện hôm nay, nhất định phải khiến các ngươi trả giá đắt!"

 

...

 

Ta thiếp đi lúc nào chẳng hay.

 

Trong mộng, ta cùng A tỷ vui cười bên bờ hồ, bóp những cánh hoa làm son môi.

 

Một thiếu niên áo trắng dáng vẻ sáng sủa, tay xách giỏ hoa, tươi cười bước tới đưa hoa cho chúng ta.

 

Ánh nước lấp lánh phản chiếu gương mặt hắn.

 

A tỷ đỏ bừng cả mặt.

 

"Tiểu thư."

 

Tiếng gọi của Liên Hoa kéo ta trở về hiện thực.

 

Ta mở mắt, liếc ra ngoài cửa sổ.

 

Bên ngoài, chiêng trống ầm vang, náo nhiệt vô cùng.

 

11

 

Ta bước vào hỷ đường rực rỡ đèn hoa.

 

Tề Tu mặc hỷ phục đỏ thẫm, vừa mới bái thiên địa xong cùng tân nương, lúc này đang ngẩng đầu, nét mặt cứng đờ nhìn về phía cửa.

 

Ánh mắt giao nhau, sắc mặt hắn dịu đi đôi chút, thở ra một hơi nhẹ nhõm.

 

Vài vị công tử cười đùa: "Tề phu nhân đến thật khéo! Vừa đúng lúc dâng trà kính chủ mẫu!"

 

Tề Tu chen qua đám đông bước đến trước mặt ta, cúi giọng nói: "Nàng tới là tốt rồi."

 

Ta mỉm cười, tao nhã bước tới ngồi xuống ghế bên.

 

Mẹ chồng khẽ liếc ta, hừ nhẹ một tiếng.

 

Khách khứa hôm nay hầu hết là bạn bè thân thiết của Tề Tu và Thẩm Tri Cẩn, ai nấy đều nhìn ta bằng ánh mắt giễu cợt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Bình thê tuy có tiền lệ, nhưng ở chốn quan lại quyền quý thì hiếm thấy, vì việc này thường khiến chính thê mất mặt. 

 

Mà phần lớn các chính thê đều có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không giống ta bây giờ.

 

Thẩm Tri Cẩn bưng trà, cất giọng đầy vẻ bi thương mà cao cả: 

 

"Muội muội, ta biết trong lòng muội đề phòng ta, nhưng thật chẳng cần thiết! Nữ tử chốn hậu viện, cả đời chỉ quanh quẩn trong bốn bức tường, tranh qua tranh lại cũng chỉ vì lông mày có được vẽ tinh hay không, xiêm y có đủ đẹp hay không, thật đáng thương biết bao! Nếu muội chịu nhận chén trà này, tỷ tỷ ta xin hứa với muội, sau này quyết không tranh cao thấp, hơn thua thiệt hơn!"

 

Lời nói vừa dứt, liền có người vỗ tay tán thưởng.

 

Tề Tu nhìn ta, giọng nói hiếm khi dịu lại: 

 

"Thanh Hằng, vi phu cũng hứa với nàng, tình nghĩa vợ chồng ta vẫn như xưa, tuyệt không giảm nửa phần."

 

Thẩm Tri Cẩn nghe vậy khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ bực bội.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta nhìn hai người trước mắt, mỉm cười.

 

"Nếu ta không nhận chén trà này thì sao?"

 

Sắc mặt cả hai liền biến đổi.

 

Khung cảnh lập tức xôn xao.

 

Tề Tu nghiến răng, kìm giọng quát: "Thanh Hằng, đừng làm loạn!"

 

Mẹ chồng nổi giận mắng: 

 

"Ngươi bốn năm không sinh con, nếu không muốn con trai ta nạp người mới vào cửa, thì hãy tự mình rời phủ, lấy hưu thư mà đi!"

 

Ta nhìn sang Tề Tu, hỏi: "Ý chàng cũng vậy sao?"

 

Tề Tu nhìn ta chằm chằm, cắn răng, từng chữ một: "Ý của mẫu thân, chính là ý của ta."

 

Thẩm Tri Cẩn mắt lóe sáng, mặt hiện nét vui mừng.

 

Ta nâng tay vẫy nhẹ.

 

Liên Hoa bước vào, hai tay dâng một cuộn chiếu thư.

 

Nàng bước đến trước chính đường, cất giọng vang dội:

 

"Hoàng Thái hậu ban xuống chiếu thư hợp ly, chuẩn cho Ôn thị được rời khỏi nhà chồng, hồi quy tông môn, toàn bộ của hồi môn và điền sản đều hoàn trả, từ nay nam nữ đôi đường, không liên quan gì nhau, nội ngoại thân thích, không được phép bàn luận trái lời."

 

Tề ngự sử cầm lấy chiếu chỉ xem xét, gật đầu: "Đúng là chiếu thư của Thái hậu."

 

Cả sảnh ồ lên kinh ngạc.

 

Tề Tu lảo đảo như bị sét đánh, sắc mặt không tin nổi.

 

Mẹ chồng và Tề Duệ cũng đầy vẻ khiếp hãi, thất thần.

 

"Không thể nào! Ngươi chỉ là một nữ tử đơn thân, sao có thể tự lập môn hộ? Hợp ly rồi thì có thể đi đâu được cơ chứ?"

 

Ta đứng dậy, nhìn ra cửa, cười rạng rỡ: "Cha! Đại ca, nhị ca, tam ca!"

 

Mọi người liền quay đầu nhìn theo ánh mắt ta, kinh ngạc đến c.h.ế.t lặng.

 

Các công tử thế gia là những người nhận ra đầu tiên, đồng loạt trợn trừng mắt.

 

"Sao… sao có thể…"

 

Phụ thân cùng ba vị ca ca phong độ bất phàm của ta, sải bước tiến vào đại sảnh.

 

Ai nấy đều thân hình cao lớn, thần sắc nghiêm trang uy nghiêm.

 

"Thanh Hằng, chúng ta vừa yết kiến Hoàng thượng xong, liền đến đón muội, không muộn chứ?" 

 

Tam ca ta mỉm cười lớn tiếng, huynh ấy xưa nay tính tình luôn vui vẻ thẳng thắn.

 

Ta khẽ cười đáp: "Không muộn, đến rất đúng lúc."

 

Phụ thân nắm lấy tay ta, giọng trầm ổn: "Thanh Hằng, theo phụ thân về nhà."

 

Lúc rời đi, ta ngoái đầu lại nhìn một cái.

 

Gần như tất cả mọi người đều sững sờ như tượng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com