Thục Nữ Càn Khôn

Chương 8



Mẹ chồng và Tề Duệ mặt cắt không còn giọt máu, trong ánh mắt kinh ngạc mang theo vẻ hoang mang sợ hãi.

 

Thẩm Tri Cẩn mắt mở to đến cực điểm, đan xen giữa đố kỵ, phẫn nộ và khiếp đảm.

 

Tề Tu đứng yên như tượng đá.

 

Khi ta rời đi trên cỗ xe ngựa của Ôn gia, phía sau vang lên tiếng Tề Tu gào lên đến biến dạng:

 

"Thanh Hằng—!"

 

Đại ca hỏi ta: "Muội có muốn dừng lại không?"

 

Ta mỉm cười: "Không cần, cứ thế đi tiếp là được."

 

12

 

Tin tức Ôn gia được rửa sạch oan khuất lập tức chấn động toàn bộ kinh thành.

 

Hoàng thượng ban chiếu cáo thiên hạ:

 

【Ôn Thái phó phục hồi chức quan cũ, lại phong tước Quốc công, được thế tập truyền đời.】

 

Mọi người đều kinh ngạc trước một biến động không tiếng động mà lại làm rung chuyển triều cục, đồng thời bắt đầu đồn đoán lập trường của Ôn gia trong cuộc chiến tranh ngôi này.

 

Thái tử, hay là Kỳ vương?

 

Thế nhưng Ôn phủ lại giữ thái độ vô cùng kín đáo.

 

Ngoại trừ Ôn Thái phó định kỳ vào triều, còn lại suốt ngày đóng cửa phủ, từ chối mọi lời mời và thăm hỏi, kể cả thiện ý từ Thái tử cũng chỉ nhẹ nhàng từ chối.

 

Ta tuy ở trong phủ, nhưng lại bận rộn hơn trước.

 

Mạng lưới kiểm soát mà ta dựng lên suốt mấy năm qua, một phần vẫn tiếp tục ẩn mình trong bóng tối, phần còn lại thì bắt buộc phải chuyển sang hoạt động công khai, nếu không, e là khó đủ sức duy trì cục diện lúc biến động.

 

May thay, hiện tại ta không còn đơn độc.

 

Phụ thân và ba vị ca ca nhanh chóng tiếp nhận và phân công công việc.

 

Điều khiến ta vui mừng nhất, là các cháu trong tộc – thế hệ thứ tư của Ôn gia – sau nhiều năm rèn luyện, đã bắt đầu bộc lộ tài năng.

 

Biến cố gia tộc năm xưa không uổng phí.

 

Mọi người trong triều đều đang dò đoán lập trường của Ôn gia.

 

Tất cả đều ngầm hiểu, lặng lẽ chờ đợi thời khắc Hoàng thượng băng hà, khoảnh khắc mở màn cho cuộc phân tranh đỉnh điểm.

 

Nhìn chung, từ cung nội đến triều đình, mọi biến hóa đều diễn ra đúng theo từng bước ta đã tính toán từ trước.

 

Hồng Trần Vô Định

Chỉ có một điều duy nhất nằm ngoài dự liệu, chính là A tỷ.

 

Nàng bỗng nhiên từ chối đáp lại mệnh lệnh từ Ôn gia, chủ động cắt đứt mọi đường liên hệ.

 

Đêm ấy, ta cùng phụ thân ngồi trò chuyện dưới ánh nến đến tận khuya, ông thở dài:

 

"A tỷ của con giống mẫu thân hơn. Thông minh nhưng yếu mềm, lại quá nặng tình cảm, không như con… Nhưng trong kế hoạch này, nó là mắt xích then chốt."

 

Ta nhìn vầng trán ông đã phủ đầy nếp nhăn, dịu giọng trấn an:

 

"Phụ thân yên tâm, phu nhân Trần Thượng thư là cháu ruột của Thái hậu, con đã thông qua nàng ấy để được Thái hậu đồng ý cho mỗi ngày vào hậu cung chép kinh cầu phúc cho Hoàng thượng. Nếu A tỷ không muốn gặp con, vậy thì con đi gặp tỷ ấy."

 

Hôm sau, xe ngựa của ta vừa ra khỏi Ôn phủ, đã trông thấy Tề Tu đang đứng giữa tuyết rơi.

 

Đã một tháng không gặp, hắn trông gầy đi nhiều.

 

Chiếc áo choàng da chồn quý giá khoác trên người hắn giờ đây trông rộng thùng thình, lỏng lẻo.

 

Liên Hoa khẽ nói:

 

"Nửa tháng nay, thỉnh thoảng hắn có đến, không nói lời nào, chỉ đứng một lúc rồi lại đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta vén rèm xe.

 

Trên gương mặt hắn thoáng hiện nét mừng rỡ, nhưng rất nhanh lại trấn tĩnh, câu đầu tiên là:

 

"Ta chưa bao giờ nghĩ đến việc hòa ly, càng chưa từng nghĩ đến việc hưu thê."

 

Ta khẽ nhíu mày.

 

Hắn mím môi, lại nói:

 

"Những ngày ta ở thư phòng, thực ra là để đợi nàng đến tìm ta."

 

Ta không hiểu: "Ngươi nói những điều này để làm gì?"

 

Giọng hắn chùng xuống:

 

"Ta không ngờ nàng lại đề nghị hòa ly. Ta vốn tưởng chúng ta sẽ sống đến đầu bạc răng long. Nhưng nàng lại nói muốn kết thúc. Lúc ấy ta tức giận đến mụ mị cả đầu óc."

 

Ta nhắc hắn: "Tề Tu, ngươi đã có vợ mới rồi."

 

Bỗng nhiên hắn đưa tay lên, mạnh mẽ chà lên mặt mình.

 

"Ta không hiểu, nàng ấy hiện đang ở trong viện của nàng, ngủ giường của nàng, dùng bàn trang điểm của nàng. Ta nhìn mà cứ thấy mơ hồ. Sao nàng ta lại có thể dùng đồ của nàng được? Không nên thế… không đáng như vậy… Nhưng rốt cuộc, sao lại thành ra như bây giờ?"

 

Hắn nhìn ta, ánh mắt mơ hồ, nét mặt hoang mang đến tột cùng.

 

"Chuyện này bắt đầu từ lúc nào? Làm sao lại thành ra thế này?"

 

Ta đáp, giọng nhàn nhạt:

 

"Tề Tu, từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa."

 

"Ngươi như thế này, trông thật buồn cười."

 

Nói xong, ta buông rèm xe xuống.

 

Tiếng vó ngựa đều đều, xe ngựa lướt đi trên nền tuyết.

 

13

 

Ta tiến cung ba lần, nhưng A tỷ đều tránh mặt, không chịu gặp. 

 

Hậu cung nghiêm ngặt, lại đang là thời điểm tình thế căng thẳng, nàng đã quyết không tiếp, ta cũng không tiện tùy ý hành động.

 

Lần thứ ba, sau khi ta chép kinh xong, vô tình nhắc vài chuyện thuở nhỏ trước mặt Thái hậu. Bà nhớ lại thời còn ở khuê phòng, liền nói: 

 

"Đã lâu chưa gặp Ôn phi, con thuận đường ra khỏi cung thì ghé thăm nàng một chút."

 

Nhờ thế, ta mới được gặp nàng.

 

Vừa trông thấy ta, sắc mặt A tỷ liền lạnh lẽo đến mức xa lạ.

 

"Ôn gia các người đã khôi phục thế lực, sứ mệnh của ta đến đây là hết. Ta không còn nợ nần ai nữa. Từ nay đừng gửi gì cho ta, cũng đừng đến gặp ta nữa."

 

Ta nghẹn ngào: 

 

"A tỷ, chúng ta là người một nhà. Chẳng lẽ tỷ không muốn gặp lại phụ thân và các ca ca sao?"

 

Nàng đỏ hoe mắt, nhưng bật cười lạnh:  

 

"Không muốn. Các người đều là những con rối vô cảm. Vì cái gọi là vinh quang gia tộc hão huyền, tự biến mình thành thứ chẳng ra người cũng chẳng ra quỷ! Thanh Hằng, ngươi là kẻ khiến ta thất vọng nhất!"

 

Ta kinh hoàng nhìn nàng.

 

Nàng vốn là người dịu dàng hiền hậu từ nhỏ.

 

Mẫu thân qua đời sớm, chính nàng là người vừa như mẹ vừa như tỷ tỷ, luôn nhường nhịn che chở cho ta. 

 

Những lời cay nghiệt này, ta chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ miệng nàng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com