Thượng Kinh Phong Nguyệt

Chương 10



Chỉ trong chớp mắt, dư luận về ta đảo chiều.

 

Sự hôn ám của tiên đế, người người đều rõ.

 

Vì vậy, tân đế lên ngôi, chính là thuận theo lòng dân.

 

Thiên hạ ái ố lây lan, đến cả ta cũng được nhìn bằng ánh mắt dễ chịu hơn.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hôm đó, ta đến tiệm ngọc để sửa lại ngọc bội của mẫu thân.

 

Hạ Viêm dường như đã sắp đặt trước, tìm đúng thời cơ đến gần. Ánh mắt hắn đỏ ngầu, thần sắc mất kiểm soát, giọng chất vấn nghẹn nén phẫn uất:

 

“Ngươi… phải chăng đã sớm cùng hoàng thượng cấu kết? Thì ra năm xưa ngươi ruồng bỏ ta, tất cả là vì nhắm đến vị trí hoàng hậu?! Đúng không, Thẩm Cẩm Đường?! Ngươi nói đi, có phải không?!”

 

Ta đứng yên nhìn hắn, đôi mắt tĩnh lặng đến mức khiến người khác không dám nhìn thẳng.

 

Hạ Viêm lại lần nữa đắm chìm trong ảo tưởng của hắn—tự phụ, tự kiêu.

 

Ta khẽ nhấc chân định đi vòng qua.

 

Hạ Viêm bước lên chặn đường, giọng khản đặc:

 

“Không được đi!”

 

Ta không nhịn được bật cười, nụ cười lạnh lẽo như gió mùa đông, thong thả nói:

 

“Đúng vậy. Ta tâm cơ thâm trầm, dã tâm bừng bừng, mọi thứ đều như lời tướng quân phán đoán. Ngươi hài lòng chưa?”

 

Hạ Viêm sững sờ.

 

Hắn vẫn không chịu nhường bước.

 

Ta bình tĩnh hỏi, ánh mắt như xuyên thấu:

 

“Ngươi đã có câu trả lời mình muốn. Đó không phải điều ngươi mong được nghe sao?”

 

Hắn luôn đứng ở vị thế người bị hại, chỉ khi như vậy mới có thể tự an ủi lòng mình.

 

Nữ y cũng vừa chạy đến, vội vã khoác tay Hạ Viêm, giọng đầy lo lắng:

 

“Tướng quân… bụng thiếp đau quá… có lẽ động thai khí rồi, chàng đưa thiếp về phủ đi.”

 

Nàng ta nép sát vào người hắn, ánh mắt nhìn ta giờ đây đã không còn dám khiêu khích.

 

Dù sao, ta cũng sắp trở thành hoàng hậu.

 

Có lẽ… đây cũng là một trong những lợi ích ngoài dự liệu khi ta đồng ý vào cung.

 

Hạ Viêm vẫn đứng đó, không hề nhường đường.

 

Nữ y sốt ruột, giọng nghẹn lại:

 

“Tướng quân, đừng nói thêm nữa. Về sau, khi gặp nàng ấy, cả hai chúng ta đều phải quỳ xuống hành lễ. Chàng… không thể chọc vào nàng ấy được.”

 

Hạ Viêm bỗng trở nên giận dữ, lồng n.g.ự.c phập phồng, cánh mũi khẽ rung lên như bị kích động mạnh.

 

Ta nở nụ cười, nụ cười khẽ cong đầy mỉa mai:

 

“Hạ tướng quân, vị hôn thê của ngươi e rằng chưa chắc đã mang thai. Ngươi cứ cho người kiểm tra, tự khắc sẽ rõ. Nếu không, nàng ta hẳn sẽ sớm tìm cách… hoặc là mau chóng hoài thai thật sự, hoặc là bày trò vu oan, giả vờ sảy thai.”

 

Ta khẽ nghiêng đầu, nụ cười càng sâu:

 

“Ngươi… chẳng lẽ muốn dùng chiêu đó với ta sao?”

 

Sắc mặt nữ y trắng bệch, cơ hồ không còn giọt máu.

 

Ta nhún vai, cất ngọc bội mẫu thân vào tay áo, thản nhiên nói:

 

“Ta xưa nay không chủ động gây hấn, trừ khi kẻ khác… quá hèn hạ.”

 

Hộ viện vội vã xông vào từ bên ngoài tiệm:

 

“Đại tiểu thư, thuộc hạ đến chậm, xin thứ tội!”

 

“Không sao.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta bước ra khỏi tiệm ngọc, sau lưng còn vang vọng tiếng tranh cãi của đôi phu thê kia.

 

Ta khẽ thở dài—tình ái nam nữ thế gian, thật quá mức buồn cười.

 

May thay… Hạ Viêm chưa từng một lần kiên định chọn ta.

 

Làm hoàng hậu, có lẽ còn thú vị hơn nhiều so với việc trở thành một phụ nhân trói buộc nơi khuê phòng.

 

17

 

Mồng chín. Đại hôn.

 

Các quan viên trong triều đều nhập cung dự yến.

Hạ phủ, ngoài tộc thân ra, gần như không một ai đến chúc mừng.

 

Tân đế cưới đế sư—luận lý là điều trái lẽ, nhưng người ta là hoàng đế, ai dám nói nửa lời?

Nhất là sau cuộc tranh đoạt ngôi vị đầy m.á.u lửa năm xưa, bá quan văn võ đều rõ: vị tân đế này, tuy tuổi còn trẻ, nhưng tuyệt không phải kẻ dễ chọc vào.

Hắn muốn cưới ai, ai dám ngăn?

 

Hai vị ngự sử do đích thân đế sư bồi dưỡng, càng không hé miệng dị nghị.

 

Hạ Viêm cả ngày bận bịu đối phó tộc thân, nhưng ánh mắt lại mờ đục, tinh thần rã rời, hệt như cái xác không hồn.

 

Hắn chưa từng nghĩ đến—người hắn yêu sâu đậm, lại gả cho kẻ khác.

Tân lang hôm nay, không phải hắn.

 

Mắt hắn đầy rẫy sắc đỏ hỉ phục, nhưng tất cả chỉ như một trò đùa độc ác.

Thẩm Cẩm Đường gả người rồi, hôn lễ rộn ràng, tân nương kiều diễm như hoa… nhưng tân lang kia, không phải hắn.

 

Hạ Viêm từng vô số lần tưởng tượng:

Thẩm Cẩm Đường sẽ không thể quên hắn, sẽ tìm cách cầu xin được nối lại đoạn tình xưa.

Hắn còn tự huyễn, nàng sẽ buông bỏ kiêu ngạo, yếu đuối cầu hắn quay đầu…

 

Nhưng hắn chưa từng nghĩ, kết cục lại là như hôm nay—nàng bước qua hắn, cao cao tại thượng, trở thành chủ nhân hậu cung thiên hạ.

 

Hạ Viêm tức nghẹn trong lồng ngực.

 

Đầu óc hỗn loạn, hắn như kẻ mất trí, lao ra khỏi Hạ phủ, thoát khỏi màu đỏ hỉ sự bức bối ấy.

 

Hắn đến Chiếu ngục, tìm gặp thái tử thất bại năm xưa.

 

Ba năm trước, lúc Hạ Viêm rời kinh, thái tử khi đó vẫn là người có cơ hội đoạt ngôi lớn nhất.

 

Giờ đây, hắn chỉ còn giữ được một hơi tàn, bị giam trong ngục tối, trói chặt vào giá trảm, mái tóc rối bù, ánh mắt đục ngầu, mất lâu mới dần lấy lại tiêu cự.

 

“Là ngươi… Hạ Viêm… hôm nay… là đại hôn của ngươi sao?”

 

Giọng thái tử khàn khàn, mấy năm chưa từng mở miệng nói chuyện.

 

Hạ Viêm không màng lớp bụi bẩn trên người hắn, nắm chặt vai, gằn giọng:

 

“Ba năm trước, chẳng phải Thẩm Cẩm Đường đã chọn ngươi sao? Vì sao không phải ngươi đăng cơ? Vì sao nàng lại cùng Mặc Huyền Dạ?!”

 

Hạ Viêm gần như phát điên.

 

Thái tử mất một lúc mới phản ứng, rồi bật cười, tiếng cười khản đặc như rỉ máu:

 

“Hạ Viêm… chẳng lẽ ngươi không biết? Ba năm trước, để cứu mạng ngươi, Thẩm Cẩm Đường đã cùng ta giao dịch. Ha… ha ha… ngươi cưới được người… có chắc đã là người đó?”

 

Một tiếng nổ vang trong đầu Hạ Viêm.

 

Mọi thanh âm xung quanh chợt trở thành tiếng ong ong hỗn loạn.

 

Ba năm trước, khi tiên đế còn tại vị, Hạ gia vướng vào vụ án mưu nghịch, Hạ lão tướng quân cùng mấy người con trai đều lần lượt c.h.ế.t thảm.

 

Hạ phủ chỉ còn lại một mình Hạ Viêm.

 

Hắn khi ấy rệu rã, gần như mất hết tất cả.

 

Thẩm Cẩm Đường đứng trước mặt hắn, ánh mắt lạnh như băng, quát thẳng:

 

“Hạ Viêm, ngươi vô dụng đến mức khiến ta khinh miệt! Nếu ngươi không thể làm nên nghiệp lớn, cả đời này đừng mơ ta nhìn ngươi bằng nửa con mắt!”

 

Rồi nàng công khai từ hôn, ra lệnh hộ viện Thẩm phủ cưỡng ép đuổi hắn khỏi kinh, đưa hắn đi biên cương.