Đêm ta bị đường muội và Uông nhị công tử hợp mưu hãm hại, Mặc Huyền Dạ chắc chắn đã biết trước. Hắn vẫn luôn dõi theo ta từ trong bóng tối.
Nhưng ta không truy cứu.
Hắn là đế vương, ta là thần tử. Trong mối quan hệ này, ngoài chút tình ý nhạt nhòa, còn có không ít toan tính.
Ta—loại nữ nhân này—sẽ không bao giờ “có tình thì uống nước cũng no.”
Hôm sau không có triều sớm.
Ta tỉnh lại trong tẩm điện của đế vương, ánh mắt đầu tiên chạm phải chính là đôi mắt sâu thẳm của Mặc Huyền Dạ. Hắn cong môi cười, đôi môi nứt nẻ đầy dấu vết:
“Chào buổi sáng, ân sư.”
Ta khẽ nhúc nhích, định rời giường, nhưng cánh tay hắn vẫn quấn chặt quanh eo ta.
Ánh nắng tràn vào, cảnh tượng trên long sàng lộ ra rõ mồn một.
Mặc Huyền Dạ cố tình nghiêng người, để lộ những vết đỏ loang lổ khắp người:
“Đêm qua, ân sư thực sự… quá nhiệt tình.”
Ta: “…”
Nếu không phải hắn hết lần này tới lần khác khiêu khích, ta sao có thể thất thủ?
Ngoài điện vang lên tiếng thái giám hầu truyền báo:
“Hoàng thượng, Hạ tướng quân cầu kiến.”
Ta ngỡ Mặc Huyền Dạ sẽ rời giường ra tiền điện gặp Hạ Viêm.
Nhưng hắn chỉ lười biếng đáp:
“Cho vào.”
Rồi hắn cúi đầu nhìn ta, ý cười lấp lánh:
“Ân sư, nàng định trốn sao?”
Dĩ nhiên ta không thể để người khác thấy ta trong bộ dạng này, nằm trên long sàng cùng tân đế.
Ta vùi mặt, ẩn mình trong vòng tay hắn.
Mặc Huyền Dạ bật cười trầm thấp, tiếng cười ẩn nhẫn niềm vui sâu sắc.
Hạ Viêm tiến vào, cách một lớp màn mỏng, hắn quỳ xuống dập đầu:
“Hoàng thượng, thần xin cầu một đạo thánh chỉ.”
Mặc Huyền Dạ giọng nhẹ nhàng:
“Nói.”
Hạ Viêm:
“Thần muốn vào ngày đại hôn, cho thê tử được phong đủ lễ, xin hoàng thượng chuẩn nàng ấy từ trong cung gả ra. Nàng ấy không có mẫu tộc, e rằng thế yếu.”
Mặc Huyền Dạ không chút do dự, gật đầu:
“Chuẩn. Trẫm cũng vừa hay, mồng chín tháng sau sẽ nghênh đón hoàng hậu.”
Hạ Viêm thoáng ngẩn người:
“Thần… chúc mừng hoàng thượng!”
Mặc Huyền Dạ cười nhạt:
“Cùng vui.”
15
Hạ Viêm vừa rời đi, ta liền nhanh chóng xuống long sàng, khoác y phục.
Áo khoác bị xé rách, ta chỉ đành tùy tiện quấn chặt trung y để che thân.
Mặc Huyền Dạ từ phía sau ôm lấy ta, cằm khẽ tì lên vai ta, tiếng cười mang theo ý vị vô cùng thỏa mãn:
“Ân sư, nàng nói xem… khi Hạ tướng quân biết người trẫm muốn cưới làm hoàng hậu chính là ân sư, hắn sẽ có phản ứng thế nào?”
Ta không buồn đoán:
“Chuyện đó… liên quan gì đến ta.”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mặc Huyền Dạ dường như càng hài lòng với câu trả lời này, nhưng vẫn không quên cảnh cáo, giọng trầm thấp đầy nguy hiểm:
“Trẫm là hạng người thế nào, ân sư rõ hơn ai hết. Nếu để trẫm phát hiện ân sư còn dây dưa với Hạ tướng quân… trẫm sẽ diệt cả Hạ gia.”
Ta chỉ im lặng.
Giữa ta và Hạ Viêm, cùng lắm cũng chỉ là một đoạn tình cảm dang dở.
Chỉ là tư oán, không đáng để hủy hoại một thế gia trăm năm như Hạ gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Dưới triều trước, tiên đế vì nghi kỵ mà suýt diệt tận Hạ gia.
Ta đã dốc hết sức giữ mạng Hạ Viêm, coi như trả một phần ân tình cho cố Hạ lão tướng quân.
Hạ Viêm thiện chiến, chỉ cần trung thành với triều đình, hắn vẫn là một đại tướng tốt.
Còn ân oán cá nhân…
Thật chẳng đáng nhắc đến.
“Hoàng thượng đa nghi rồi. Thần vốn không thích những thứ người khác đã dùng qua, kể cả là người. Nay triều đình vẫn cần Hạ Viêm, xin hoàng thượng đừng hồ đồ.”
Mặc Huyền Dạ lười biếng phả hơi bên tai, giọng mang theo nụ cười tà mị:
“Ân sư dạy rất phải… mọi việc đều phải lấy đại cục làm trọng. Chỉ là… trên giường thì trẫm không hứa nghe lời đâu.”
Khuôn mặt hắn lại áp sát. Ta vội đưa tay lên che môi hắn, không để hắn tiếp tục làm càn.
Ta tuyệt không muốn phải lê bước rời cung với thân thể rã rời.
Vừa ra khỏi cung, đã thấy Hạ Viêm đứng chờ ngoài cửa, trên lưng ngựa.
Khi ánh mắt hắn bắt gặp ta đi ra từ hoàng cung, thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Con ngựa hắn cưỡi, là Xích Điện.
Nó vẫn nhận ra ta, từng có lần chở ta rong ruổi.
“Xích Điện” hí một tiếng, định bước về phía ta, nhưng Hạ Viêm giật cương, lạnh giọng:
“Đứng lại! Đừng lại gần hạng người lãnh tình bạc nghĩa như nàng ta!”
Ta chẳng buồn đáp trả hắn.
Xe ngựa của Thẩm phủ đã đợi sẵn. Hộ viện vội vàng tiến lên đón ta, giọng lo lắng:
“Đại tiểu thư, người một đêm không về phủ, chúng nô tài suýt phát điên vì lo lắng!”
Câu ấy vừa hay lọt vào tai Hạ Viêm.
Hắn quay ngoắt đầu ngựa, ánh mắt gắt gao nhìn ta:
“Ngươi… ngươi ở trong cung cả đêm?”
Ta khẽ đảo mắt, thầm nghĩ: liên quan gì đến ngươi?
Khi ta định lên xe, Hạ Viêm thúc ngựa tiến tới, giọng khàn khàn mang theo oán hận:
“Thẩm Cẩm Đường, ta đang hỏi ngươi! Có phải ngươi qua đêm trong cung? Người trên giường hoàng thượng… là ai?!”
Hắn hẳn vừa vào tẩm điện của hoàng đế, nên mới nhận ra dấu vết khác thường.
Hắn không còn là kẻ ngây thơ, đủ để hiểu chuyện.
Hạ Viêm nhảy xuống ngựa, sải bước về phía ta, bàn tay định kéo mạnh lấy tay áo ta—
Nhưng lúc ấy, đại tổng quản trước ngự tiền kịp thời xuất hiện, bước nhanh tới chắn trước mặt:
“Hạ tướng quân, không được vô lễ với hoàng hậu nương nương!”
Hạ Viêm như bị sét đánh, cánh tay cứng đờ giữa không trung:
“Hoàng… hậu… nương nương?”
Đại tổng quản cung kính:
“Hoàng thượng đã sai nô tài tới Thẩm phủ truyền thánh chỉ. Đế sư chính là hoàng hậu mà hoàng thượng ngự bút tuyển định. Đại hôn sẽ cử hành vào mồng chín tháng tới.”
Hôn lễ của thần tử, vốn không nên trùng ngày với đế hậu đại hôn.
Nhưng chuyện Hạ Viêm định thân trước, nên cũng chẳng ai thể trách được.
Ta lên xe ngựa, đến khi xe lăn bánh, màn xe khẽ lay theo gió, ta quay đầu nhìn lại—
Hạ Viêm vẫn đứng như tượng đá giữa cổng cung, ánh mắt trống rỗng, gương mặt trắng bệch.
16
Thánh chỉ ban xuống, tin tức truyền khắp kinh thành.
Mặc Huyền Dạ trong ngày đã sai người đưa sính lễ tới Thẩm phủ.
Dọc suốt phố Chu Tước, bách tính ai nấy đều trợn mắt há mồm.
Từ giữa trưa đến tận hoàng hôn, đường lớn náo nhiệt, đoàn người liên tục nối đuôi vận chuyển sính lễ của tân đế, không một khắc ngơi nghỉ.
“Còn ai dám nói Thẩm đại tiểu thư không ai thèm lấy không?”
“Người ta sắp trở thành hoàng hậu rồi đấy!”
“Suỵt! Nhỏ tiếng thôi, từ nay về sau đừng hòng bôi nhọ Thẩm Cẩm Đường nữa!”
“To gan! Danh húy của hoàng hậu, há có thể tùy tiện gọi?!”