Thượng Kinh Phong Nguyệt

Chương 3



04

 

Hạ Viêm quả thật đã đưa nữ y vào cung.

 

Hai người ngồi cạnh nhau—nam tử vóc dáng cao lớn tuấn dật, nữ tử thì nhỏ nhắn ngoan ngoãn, dáng vẻ e ấp như chim nhỏ nép vào người.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Hạ Viêm hết mực cưng chiều nàng, đích thân gắp thức ăn, lại còn thay nàng chọn điểm tâm, từng cử chỉ quan tâm tỉ mỉ không gì sánh được.

 

Vị trí chỗ ngồi của ta, vừa vặn có thể nhìn rõ mọi động tác giữa Hạ Viêm và nữ y.

 

Ta nghi ngờ… đây là sắp xếp cố ý của Mặc Huyền Dạ.

 

Trong lòng, quả có chút chua xót.

 

Nhưng không phải vì luyến tiếc Hạ Viêm.

 

Mà là một chút cảm hoài, đối với thứ tình cảm non nớt từng khiến trái tim ta rung động năm xưa.

 

Trước kia, Hạ Viêm cũng từng đối xử với ta vô cùng ân cần.

 

Hóa ra… hắn đối với bất kỳ nữ tử nào cũng có thể dịu dàng, tỉ mỉ như vậy.

 

Thoáng chốc, ta cảm thấy thứ tốt đẹp ta từng có, cũng thật quá đỗi rẻ rúng.

 

Hắn từng trao cho ta, nay cũng trao cho người khác.

 

Nhận ra điều ấy, nơi đáy lòng ta dâng lên một cảm giác lạ lẫm, không rõ là bi ai, phẫn hận hay đơn thuần chỉ là lạnh lẽo.

 

Ta cúi mắt, thong thả nhấm nháp chén quả tửu, thậm chí còn có thể phân tâm suy tính xem trong số các tiểu thư quý tộc kinh thành, ai mới phù hợp để tiến cung hầu hạ tân đế.

 

Nghĩ đến việc Mặc Huyền Dạ tuổi trẻ khí vượng, lần tuyển tú này e rằng ít nhất phải chọn bảy tám vị giai nhân.

 

Đúng lúc ấy, tiếng Hạ Viêm vang lên:

 

“Bệ hạ, thần muốn lấy công lao nơi sa trường, cầu xin được cưới một nữ tử làm chính thê.”

 

Ta khẽ ngẩng đầu, chạm ngay ánh mắt Hạ Viêm đang nhìn tới.

 

Trong yến tiệc, nhiều ánh mắt dõi theo, khi thì nhìn về phía ta, khi thì lại liếc Hạ Viêm, thậm chí còn có kẻ lén quan sát nữ y.

 

Hạ Viêm như đã hạ quyết tâm, giọng nói rõ ràng, dõng dạc:

 

“Bệ hạ, Lục Khinh Y cô nương tuy xuất thân hàn vi, nhưng nàng thiện lương hiền hậu, một lòng một dạ với thần, từng cùng thần trải qua gian nan, không rời không bỏ. Một nữ tử như thế, xứng đáng được cả thế gian đối đãi tử tế.”

 

“Thần cầu xin chỉ hôn, muốn trao cho nàng một danh phận, một phần tôn quý mà nàng xứng đáng.”

 

“Nàng cũng là người thiện lương nhất mà thần từng gặp. Họ Hạ chúng thần, cưới nàng vào cửa mới xứng với vinh quang tổ tông.”

 

Lời vừa dứt, cả đại điện chìm vào một khoảng lặng khó xử.

 

Ai cũng biết, ta và Hạ Viêm từng là đôi uyên ương đính ước hôn sự.

 

Ba năm trước, khi Hạ gia gặp biến cố, chính ta là người đề nghị từ hôn.

 

Nay hắn công khai tán dương một nữ tử khác ngay tại yến tiệc, không khác gì lời lẽ châm chọc ta giữa chốn đông người.

 

Hắn nâng niu người mới, đạp đổ người cũ.

 

Ý tại ngôn ngoại—ta không phải là người thiện lương, không xứng làm chính thê, càng không xứng với hắn.

 

Chỉ vài câu ngắn ngủi, hắn đã phủ định sạch sẽ quá khứ giữa chúng ta, tặng ta một cái danh “xà nữ tâm địa độc ác”, đồng thời tẩy xóa tất thảy những gì từng có.

 

Thứ hắn đạp đổ, không chỉ là ta…

Mà còn là mối tình từng một thời hắn nguyện lấy cái c.h.ế.t để thề giữ trọn.

 

Ta chậm rãi nhấp một ngụm quả tửu, trong đầu lại lướt qua những cái tên: tiểu thư của Triệu thị lang, cháu gái của Tào thượng thư—đều là giai nhân tài mạo song toàn, rất thích hợp tiến cung.

 

Chợt đến lúc này, ta hơi khựng lại.

 

Ba năm trước, Hạ Viêm từng trách ta vô tình vô nghĩa.

 

Hắn nói đúng…

Ta quả thật không có trái tim.

 

Nếu không, sao ngay lúc này ta vẫn có thể thản nhiên suy tính chuyện tuyển tú cho Mặc Huyền Dạ?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng đó là sự thật.

 

Dù trong lòng dâng lên vị chua xót, hơi thở nặng nề, nó cũng không ngăn được ta tỉnh táo suy xét đại cục.

 

05

 

Mặc Huyền Dạ khẽ nhướng mày, ánh mắt mang theo vài phần trêu chọc.

 

Ta hiểu rõ biểu cảm đó.

 

Hắn… đã không vui.

 

Trong lòng ta bỗng dấy lên lo lắng, sợ hắn sẽ nói lời hồ đồ, liền trừng mắt liếc cảnh cáo.

 

Thế nhưng Mặc Huyền Dạ làm như không thấy.

 

Hắn giờ đã là đế vương, không còn là nhị hoàng tử bị vùi dập nơi lãnh cung năm nào.

 

“Hừ… Trẫm vẫn nghĩ Hạ tướng quân là người mưu lược sáng suốt. Thì ra trẫm đã nhìn lầm. Không thể không nói—tầm mắt của Hạ tướng quân, so với trước đây, thật sự kém xa rồi.”

 

Hạ Viêm hơi sững người.

 

Vừa rồi còn tràn ngập đắc ý, nữ y giờ sắc mặt trắng bệch, chút phong thái gắng gượng giữ gìn bấy lâu chợt sụp đổ, lộ ra vẻ bối rối lúng túng.

 

Ta lại trừng mắt nhìn Mặc Huyền Dạ thêm lần nữa.

 

Hắn thong thả như không, sắc mặt hòa hoãn trở lại:

 

“Nhưng trẫm vốn thích thành toàn cho người khác. Nếu Hạ tướng quân đã nguyện cưới dân nữ, vậy trẫm ban hôn. Tháng sau thành thân, trẫm sẽ đích thân đến Hạ phủ chúc rượu.”

 

Hạ Viêm phút chốc như kẻ vừa quyết tâm xong, nay lại chẳng thể hiện chút vui mừng nào.

 

Hắn nhíu chặt mày, giọng trầm xuống:

 

“Thần… tạ ơn bệ hạ ban hôn.”

 

Ngay sau đó, Mặc Huyền Dạ liền ra lệnh cho thái giám ngự tiền soạn ngay thánh chỉ ban hôn, như sợ Hạ Viêm đổi ý.

 

Hạ Viêm cùng nữ y lập tức quỳ xuống tạ ân.

 

Các đại thần không rõ nội tình, ai nấy đều rộ lên lời chúc mừng:

 

“Hạ tướng quân cùng Lục cô nương tâm đầu ý hợp, quả là duyên trời định.”

 

“Chúc mừng tướng quân, sớm sinh quý tử nối dõi!”

 

Ngoài thánh chỉ ban hôn, Mặc Huyền Dạ còn thưởng thêm vàng bạc châu báu, cùng các lễ vật đại hôn như ngọc bội long phượng, bức tượng Quan Âm bế tử bằng ngọc…

 

Hắn trao cho công thần của mình phần ban thưởng long trọng nhất:

 

“Họ Hạ các đời đều là nam tử khí tiết, chưa từng có chuyện bỏ vợ lấy người khác. Hạ ái khanh, nhất định phải trân trọng Lục cô nương. Trẫm đã đích thân ban hôn, cũng coi như là mai mối của hai người.”

 

Ý tứ quá rõ ràng.

 

Hắn ngầm cảnh cáo—cuộc hôn nhân này sẽ không bao giờ được phép hòa ly, cả đời này sống c.h.ế.t cũng phải trói buộc nhau.

 

Hạ Viêm quỳ đó, thật lâu không nói nên lời.

 

Nữ y khẽ nghiêng mặt, gọi hắn hai tiếng, hắn mới như bừng tỉnh:

 

“...Vâng, bệ hạ! Thần lĩnh chỉ!”

 

Chỗ ngồi của ta thật chẳng khéo, chỉ cần ngẩng đầu liền chạm ngay ánh mắt của Hạ Viêm.

 

Lần này, ta không né tránh, chỉ mỉm cười ung dung, nâng chén:

 

“Chúc mừng Hạ tướng quân tân hôn đại hỷ.”

 

Hạ Viêm hẳn là vẫn còn hận ta.

 

Hắn đã dồn ta vào bùn đất, đã thắng rồi, lẽ ra nên hả hê mới phải.

 

Ấy vậy mà lúc này, hắn lại siết chặt khuôn mặt, ánh mắt như muốn thiêu đốt ta, gần như là giận dữ trừng trừng.

 

Ngay trước mặt ta, Hạ Viêm vòng tay ôm nữ y đứng dậy, hai người mười ngón đan chặt, sóng đôi quay lại chỗ ngồi.