06
Trưởng công chúa vốn là người lắm lời, lại cực thích xem trò hay.
Ngay khi yến tiệc vừa bắt đầu, đôi mắt nàng đã như chuông đồng, đảo qua đảo lại không ngừng.
Chuyện cứ thế khép lại, không có màn “tam giác tình thù” như nàng mong đợi, tất nhiên nàng làm sao chịu nổi.
Trưởng công chúa cố ý cất cao giọng:
“Thẩm đế sư, chiếc hoa tai kia… sao chỉ còn một bên?”
Ở trước mặt người ngoài, ta xưa nay vẫn giữ phong thái ung dung, đoan trang.
Chuyện làm rơi hoa tai vốn không bao giờ xảy ra với ta.
Thế mà Mặc Huyền Dạ lại khẽ cười, giọng điệu mang vài phần trêu chọc:
“Sư phụ của trẫm, chiếc hoa tai đó… chẳng lẽ bị ai đó cắn mất rồi?”
Dứt lời, hắn hạ lệnh ngay trước mặt mọi người:
“Người đâu, mở tư khố của Hiền Văn Thái hậu, đem toàn bộ hoa tai bên trong ra đây. Trẫm phải hiếu kính sư phụ một phen.”
Ta cạn lời.
Đúng là cặp huynh muội này, sở thích trêu chọc người khác thật giống nhau.
Chẳng mấy chốc, cung nhân bưng tới vô số kỳ trân dị bảo.
Hiền Văn Thái hậu khi còn sống là nữ nhi của đệ nhất phú hộ thiên hạ, tư khố để lại toàn là bảo vật, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ khiến thiên hạ tranh đoạt.
Sự sủng ái này quá mức gây chú ý, quan viên dưới điện đã bắt đầu thì thầm bàn tán.
Đúng lúc ta uống hơi nhiều quả tửu, liền viện cớ xin lui ra hứng gió.
Chỉ mới đi chưa được bao lâu, lại chạm mặt nữ y.
Ta vốn không muốn dây dưa, nhưng nàng ta lại cố tình bước tới đối diện.
Thấy ta dừng chân, nữ y khẽ chau mày:
“Thẩm đế sư, người đang đề phòng ta sao?”
Ta nhàn nhạt đáp, ngữ khí bình thản:
“Nói là đề phòng cũng không đúng. Chỉ là ta với cô không có giao tình, cũng không muốn có thêm bất kỳ liên quan nào.”
Nữ y đảo mắt quan sát ta, ánh nhìn chứa đựng rõ rệt sự oán hận.
Ta thực sự không hiểu nổi…
Nàng đã có được Hạ Viêm, ta giờ đây chỉ là người ngoài cuộc, nàng còn cần phải gắt gao phòng bị ta làm gì?
Với thân phận một người chiến thắng, nàng hẳn nên rộng lượng hơn mới phải.
Nữ y khẽ gật đầu:
“Tướng quân nói, đời này cắt đứt với người là lựa chọn sáng suốt nhất. Chàng còn nói, gặp ta là hận không sớm hơn.”
Ta nhếch môi, đáp hờ hững:
“Hắn có từng nói với cô rằng, là ta không cần hắn nữa không? Người ta không cần, cô lại coi như trân bảo.”
Nữ y giận đến sắc mặt đỏ bừng:
“Ngươi…”
Ta vốn không định nói thêm, nhưng là nàng ta khiêu khích trước.
Đúng lúc ấy, Hạ Viêm sải bước chạy tới.
Không—phải nói là hắn vội vã chạy đến.
Cảnh tượng này khiến ta thoáng chấn động.
Ngày xưa, mỗi lần tới tìm ta, hắn cũng đều hối hả như vậy.
Cách hắn yêu một người… xưa nay chưa từng thay đổi.
Hạ Viêm đứng cạnh nữ y, ánh mắt phức tạp.
Thế nhưng khi nữ y ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt long lanh ngấn lệ, Hạ Viêm bỗng đổi ánh nhìn về phía ta, lạnh lùng quát:
“Thẩm Cẩm Đường, Khinh Y yếu đuối nhút nhát, ngươi đừng hù dọa nàng ấy!”
Hắn như thể sợ báu vật của mình bị ta dọa đến.
Nữ y hiểu thời thế, vội mềm giọng:
“Đế sư đại nhân, là dân nữ không hiểu quy củ, xin dập đầu tạ lỗi.”
Hạ Viêm liền kéo nàng ta đứng lên, giọng lạnh lùng:
“Thẩm Cẩm Đường, nay cô thật giỏi ra vẻ. Nhưng phu nhân của ta, không cần phải quỳ gối trước cô!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn cảnh ấy, ta khẽ cười khẩy.
Hạ Viêm thoáng sững người:
“Cô cười gì?”
Ta chẳng buồn đáp hắn, ánh mắt chuyển sang nữ y, giọng bình thản nhưng lạnh như băng:
“Ta sẽ không tranh với cô. Cô không cần giở những trò nhỏ nhặt này ra với ta. Những thứ cô biết… đều là ta từng chơi chán rồi. Dẫu sao, trong mắt vị hôn phu của cô, ta vốn chỉ là một nữ nhân hiểm độc, xảo quyệt.”
Nữ y run rẩy, thân mình như sắp đổ gục, vẻ đáng thương đến nao lòng.
Hạ Viêm không kịp để ý hàm ý trong lời ta, vội vàng bế bổng nữ y lên.
Ta chẳng còn hứng thú nhìn thêm, chỉ muốn rời khỏi nơi này.
Thế nhưng tiếng Hạ Viêm lại vang lên sau lưng:
“Thẩm Cẩm Đường, ta muốn ngươi tận mắt chứng kiến ta cưng chiều người khác ra sao. Những thứ đó… vốn nên là của ngươi. Là chính ngươi không cần!”
Ta không dừng bước, cũng chẳng buồn ngoái đầu.
Hạ Viêm càng giận dữ, gằn từng chữ:
“Thẩm Cẩm Đường, ta sẽ khiến ngươi hối hận!”
Hối hận ư?
Ta không có thì giờ rảnh rỗi để làm chuyện đó.
Thẩm gia còn phải trông cậy ta vực dậy.
Ngày mai ta còn phải tiếp tục chọn lựa quý nữ tiến cung cho hoàng đế.
Quả là… nhọc lòng không dứt.
07
Nửa sau yến tiệc, nữ y gần như dính chặt lấy Hạ Viêm không rời.
Mặc Huyền Dạ thì thưởng cho ta một đĩa giấm chua lâu năm.
Ta thản nhiên dùng giấm ấy để chấm bánh bao.
Khi yến tiệc kết thúc, Mặc Huyền Dạ liền cất giọng ngay tại chỗ:
“Trẫm yêu nhất là… sư phụ. Xin hãy lưu lại, trẫm có việc quan trọng muốn bàn cùng người.”
Cũng được. Ta vốn định nhân tiện trình danh sách các quý nữ phù hợp, để hắn sớm quyết đoán tuyển chọn.
Tên này…
Dạo gần đây rõ ràng đang bước vào giai đoạn “hoài xuân”.
Hạ Viêm quay đầu nhìn về phía ta. Ta cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng không buồn đáp lại.
Từ nay về sau, giữa ta và hắn… duyên phận đã hoàn toàn chấm dứt.
Khi vào đến ngự thư phòng, ta trình một bản danh sách cho Mặc Huyền Dạ:
“Bệ hạ, những quý nữ trên danh sách này, ngài thấy thế nào?”
Việc hậu cung vốn liên hệ mật thiết với tiền triều, những người ta chọn đều giúp Mặc Huyền Dạ củng cố thế lực và lôi kéo triều thần.
Hắn liếc mắt ra hiệu cho thái giám đứng hầu bên cạnh.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tên thái giám tinh ý, lập tức cúi đầu lui ra ngoài, khép cửa điện lại.
Một dự cảm bất an dâng lên trong ta.
Ngay giây sau, Mặc Huyền Dạ bất ngờ siết chặt eo ta, bế bổng ta đặt lên long án. Hắn cúi sát, hít sâu một hơi:
“Sư phụ, người vừa uống rượu mơ.”
Ta đưa tay đẩy khuôn mặt hắn ra.
Hắn chẳng những không tránh, còn nắm lấy gáy ta, giọng thấp trầm như rót mật:
“Thẩm tỷ tỷ, nơi này không có người ngoài… ta và nàng, sao không như thuở trước?”
Thuở trước?
Thuở trước, ta và hắn phân rõ thân phận thầy trò, chỉ cùng nhau hợp mưu tính kế, nào giống như hiện tại—thân mật không kiêng dè đến thế?
Ánh mắt Mặc Huyền Dạ mang theo tia si mê, hắn khẽ nhắc lại:
“Nàng từng nói, ta có nàng, liền có thể cao gối không lo. Nàng còn nói… sẽ mãi mãi ở bên ta.”
Hắn quả thực đã đến tuổi trỗi dậy lòng xuân!
Ta vội trấn tĩnh, lạnh giọng:
“Bệ hạ, xin hãy tỉnh táo! Ngài và ta là quân thần!”
Mặc Huyền Dạ khẽ cười, giọng nói pha lẫn trêu chọc, từng câu từng chữ phát ra từ đôi môi dưới lớp long bào huyền sắc uy nghiêm, lại mang vẻ phong lưu khó giấu:
“Quân thần? Vậy thì không được rồi. Quân thần không thể ngủ cùng giường, không thể ôm nhau… càng không thể hôn môi.”