Thượng Kinh Phong Nguyệt

Chương 5



08

 

Vừa dứt lời, Mặc Huyền Dạ khiến ta lập tức cảm thấy có gì đó không ổn. Ta vội vàng đưa hai tay lên che chặt miệng.

 

Hắn quả nhiên định cưỡng hôn.

 

Ta trừng mắt nhìn hắn cảnh cáo.

 

Mặc Huyền Dạ không hề tức giận vì không hôn được, ngược lại, hắn khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay ta.

 

Hắn cười khẽ, giọng nói trầm thấp:

 

“Trẫm là người do chính tay nàng dạy dỗ nên. Tâm tính của trẫm, chẳng lẽ nàng còn không rõ? Thứ trẫm muốn, nhất định phải có được. Trừ phi… trẫm chết.”

 

Hắn cúi người, bất ngờ cắn mạnh lên xương quai xanh của ta.

 

Cơn đau khiến ta hít sâu một hơi, lạnh giọng quát:

 

“Hoàng thượng! Thần đã thay ngài chọn sẵn quý nữ, ngày mai họ sẽ tiến cung!”

 

Mặc Huyền Dạ ngẩng đầu, dục vọng trong mắt nhanh chóng tắt đi phân nửa, sắc mặt trầm hẳn:

 

“Trẫm không cần hậu phi. Trẫm chỉ muốn một người làm hoàng hậu. Những phấn hồng tầm thường đó, trẫm chẳng để mắt tới. Ân sư… mới là tuyệt sắc giai nhân trong thiên hạ!”

 

Hơi thở nam nhân của hắn phảng phất khắp xung quanh, khiến người ta không cách nào trốn thoát.

 

Chỉ dựa vào sức lực, ta hoàn toàn không phải đối thủ của Mặc Huyền Dạ.

 

Trong đôi mắt ấy, tràn đầy vẻ quyết liệt của kẻ “không đạt được thì phá hủy”.

 

Chợt, ta nhận ra—hắn không đơn giản chỉ là trỗi dậy lòng xuân.

 

“Ngài… thật lòng sao?”

 

Hắn nở một nụ cười dịu dàng nhưng nguy hiểm:

 

“Đương nhiên thật. Nếu nàng không chịu, vậy trẫm và nàng sẽ làm một đôi tình nhân bí mật. Trẫm chỉ cần nàng… và nàng, cũng chỉ có thể là của trẫm.”

 

“Hạ Viêm còn biết điều thì thôi, bằng không… hắn dám dây dưa, trẫm sẽ g.i.ế.c hắn.”

 

Ta cảm nhận được sự biến đổi rõ rệt từ cơ thể hắn, biết rằng lúc này không thể chọc giận con sói non đã mọc nanh này.

 

Ta khẽ thở ra, mềm giọng:

 

“Bệ hạ, xin hãy để thần… suy nghĩ thêm.”

 

Quả nhiên, thấy ta không trực tiếp cự tuyệt, Mặc Huyền Dạ liền tạm thời yên tâm, giọng điệu cũng dịu xuống. Ánh mắt hắn ửng đỏ, mang theo một tia u buồn:

 

“Trẫm chẳng có gì cả. Trẫm chỉ còn nàng.”

 

Ta nhắc hắn một câu:

 

“Bệ hạ ngồi trên giang sơn thiên hạ.”

 

Hắn vươn tay, chậm rãi vuốt ve lọn tóc ta, giọng trầm thấp đầy quyến luyến:

 

“Phồn hoa nơi thế gian, hết thảy đều là vật ngoài thân… chẳng bằng một sợi tóc của nàng.”

 

“Hoàng thượng, xin hãy nghiêm chỉnh.”

 

Mặc Huyền Dạ bật cười, tiếng cười khẽ mà đầy ý tứ:

 

“Trẫm vốn nghiêm chỉnh… chỉ là, trẫm không muốn nghiêm chỉnh với nàng.”

 

Hắn cúi người hôn xuống, mãi đến khi ta gần như không thở nổi mới chịu buông ra.

 

May thay, hắn còn giữ lại chút thể diện quân thần, để ta được rời cung.

 

“Đừng để trẫm đợi quá lâu. Một mình trẫm trong cung sâu tựa biển, thật sự quá cô đơn.”

 

Ta bất giác bật ra một tiếng thở dài, môi sưng tấy, đau rát.

 

Về đến phủ, ta tắm rửa, thay y phục, chỉ mong có thể yên ổn chợp mắt.

 

Nào ngờ, trong phòng đã có một vị khách không mời mà đến.

 

Là Hạ Viêm.

 

Ta kéo lại cổ áo, giữ vững phong thái:

 

“Hạ tướng quân, đêm khuya thế này ngài đến đây có việc gì?”

 

Hạ Viêm trông có vẻ kỳ quái, nhìn kỹ mới nhận ra ánh mắt hắn có phần lạc lõng.

 

Hắn… đã uống nhiều.

 

Ánh mắt hắn dời khỏi ta, vô tình bắt gặp con búp bê gỗ trên bậu cửa sổ, đôi mắt bỗng sáng lên:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng… vẫn còn giữ nó? Vậy… Thẩm Cẩm Đường, có phải nàng vẫn còn nhớ đến ta?”

 

09

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ba năm trước, tiên đế lạm dụng đan dược quá mức, đầu óc mê muội, nghe lời gian thần, khiến triều đình hỗn loạn, tối tăm không lối thoát.

 

Suốt những năm qua, ta hao tâm tổn sức, dốc hết trí lực mới có thể giúp Mặc Huyền Dạ đăng cơ.

 

Ta nào còn tâm tư để bận lòng với những vật dụng trong phòng?

 

Huống hồ, ta từng tin rằng tình cảm thanh mai trúc mã giữa ta và Hạ Viêm sẽ không dễ dàng tan vỡ đến vậy.

 

Ta cứ ngỡ, hắn sẽ hiểu những khó xử ta gặp phải ba năm trước.

 

Nhưng…

Hình như… ta đã đánh giá hắn quá cao.

 

Ta đưa con búp bê gỗ cho Hạ Viêm:

 

“Trả lại cho ngài.”

 

Hạ Viêm sững sờ một lúc mới đưa tay nhận lấy, trong mắt lóe lên lửa giận:

 

“Tháng sau ta thành hôn, Thẩm đế sư nhất định phải đến uống chén rượu mừng. Khinh Y… nàng ấy đã mang thai, ta sắp được làm cha rồi.”

 

Ta thoáng khựng lại.

 

Cứ nghĩ bản thân ít ra cũng sẽ cảm thấy đau đớn, tiếc nuối.

 

Thế nhưng kỳ lạ thay, cảm giác chua xót ấy đã biến mất.

 

Chẳng lẽ… ta thực sự vô tình vô nghĩa?

 

Ta mỉm cười:

 

“Chúc mừng Hạ tướng quân. Nếu không còn chuyện gì khác, mời ngài rời khỏi phủ.”

 

Hạ Viêm dường như không nghe ra ý tiễn khách, cười lạnh giễu cợt:

 

“Ha… ngươi chúc mừng ta? Ai cho phép ngươi chúc mừng?”

 

Vừa nói, hắn vừa tiến lại gần, từng bước ép sát.

 

Ta chỉ có thể lùi lại:

 

“Hạ tướng quân, xin hãy rời đi!”

 

Hạ Viêm nhìn thẳng vào mắt ta, giọng khàn khàn đầy uất hận:

 

“Thẩm Cẩm Đường, ngươi không nên chúc mừng ta! Ngươi đáng ra phải bi thương, phải hối hận, phải đau khổ… Sao ngươi có thể mỉm cười nói chúc mừng?!”

 

“Không thể nào! Ngươi không thể như vậy!”

 

Ta đưa tay chống lên n.g.ự.c hắn, ngữ khí lạnh lùng:

 

“Hạ Viêm, ngafi say rồi.”

 

Hắn hoàn toàn chìm trong những cảm xúc của bản thân, giọng nói run rẩy:

 

“Ba năm trước, ngươi từ hôn, còn mắng ta vô dụng. Ta thề phải lập công danh hiển hách, để có thể đường đường chính chính đứng trước mặt ngươi. Hôm nay… ta đã làm được!”

 

“Nhưng Thẩm Cẩm Đường, nói ta nghe, vì sao ta vẫn không thấy vui?!”

 

“Thẩm Cẩm Đường, sao ngươi câm lặng rồi? Ngày xưa ngươi miệng lưỡi lanh lợi lắm mà, giờ sao chẳng nói nổi một lời?”

 

Hắn bóp chặt vai ta, lay mạnh.

 

Ta buột miệng:

 

“Hạ Viêm! Năm đó nếu ngươi không rời đi, kết cục duy nhất… chính là cái chết!”

 

Hạ Viêm lắc đầu, cười khẩy:

 

“Ngụy biện! Đều là ngụy biện! Thẩm Cẩm Đường, ngươi chỉ là kẻ ích kỷ, giả dối!”

 

Xem ra…

Dù ta có giải thích cũng vô ích.

 

Ta thừa lúc hắn sơ hở, chộp lấy chiếc chuông đồng trên bàn, lập tức rung mạnh.

 

Những năm qua, ta không ít lần bị ám sát, vì vậy Thẩm phủ canh phòng nghiêm ngặt.

 

Hạ Viêm dù là võ tướng, am tường bố trí của Thẩm phủ, nhưng cũng không tránh khỏi bị vệ binh bao vây chỉ sau khoảnh khắc.

 

Chỉ thấy những hộ vệ tinh nhuệ xông vào, Hạ Viêm liền động thủ, trong lúc hỗn loạn, hoa cỏ trong sân bị giẫm nát tan hoang.

 

Cuối cùng, hắn bị khống chế.