Thượng Kinh Phong Nguyệt

Chương 6



 

Tiểu đệ từ viện bên cạnh chạy tới, còn nhỏ mà đã dũng cảm, hạ chân đá mạnh vào Hạ Viêm:

 

“Không được ức h.i.ế.p tỷ tỷ ta! Đồ xấu xa!”

 

Hạ Viêm cười khổ:

 

“Ta… ta là kẻ xấu? Tỷ tỷ ngươi mới là nữ nhân độc ác nhất thiên hạ!”

 

Tiểu đệ lại đá hắn thêm cú nữa, đôi mắt đỏ hoe:

 

“Tỷ tỷ ta là người tốt nhất trên đời! Ngươi mới là đồ xấu xa! Cút ra ngoài!”

 

Trước ánh mắt bao người, Hạ Viêm còn phải giữ chút thể diện.

 

Hắn vùng vẫy đứng dậy, định rời đi.

 

Ta cất giọng:

 

“Khoan đã.”

 

Hắn quay đầu lại, ánh mắt thoáng lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

 

Nhưng chắc là ta nhìn nhầm, vì ngay sau đó, hắn liền lạnh giọng:

 

“Sao? Ngươi hối hận rồi muốn giữ ta lại?”

 

Ta đáp bình thản:

 

“Ngọc bội của mẫu thân ta… không biết bao giờ ngài định trả?”

 

Năm xưa, khi chúng ta gần như đã bàn chuyện tam thư lục lễ, từng trao đổi tín vật.

 

Khối ngọc của hắn, ta đã trả lại từ ba năm trước.

 

Hạ Viêm hừ lạnh:

 

“Mất rồi.”

 

Dứt lời, hắn nhảy qua tường, khuất bóng vào màn đêm.

 

Tiểu đệ ôm chặt lấy chân ta, nước mắt rưng rưng:

 

“Tỷ tỷ, đệ sẽ lớn nhanh, sau này đệ sẽ không để ai bắt nạt tỷ nữa!”

 

Ta xoa đầu đệ:

 

“Ừ, tiểu đệ phải lớn nhanh. Lúc đó… tỷ tỷ sẽ được nghỉ ngơi.”

 

Bởi vì…

Ngay cả tỷ tỷ, cũng có lúc mệt mỏi.

 

10

 

Vài ngày sau, đến Trung Nguyên tiết.

 

Ta ra ngoài thả hoa đăng để tế lễ cố mẫu thân.

 

Đường muội ở nhị phòng đi cùng ta.

 

Nhưng rất nhanh, ta phát giác có điều không ổn.

 

Người lẽ ra đang ở trên họa thuyền đun trà—đường muội—đã biến mất. Thay vào đó, con trai của nhị thẩm—vị nhị công tử họ Uông—từ trong khoang bước ra.

 

Ta đảo mắt nhìn quanh, giọng trầm xuống:

 

“Người của ta đâu?”

 

Uông nhị công tử phóng túng liếc nhìn ta từ đầu đến chân, nụ cười mang theo dục vọng lộ liễu:

 

“Thẩm Cẩm Đường, nàng tuy là nữ đế sư, nhưng danh tiếng sớm đã mục nát. Ai cũng nói nàng vô tình vô nghĩa, đến tuổi này còn không gả đi, là có nguyên do.”

 

“Chi bằng chọn ta? Từ nhỏ ta đã thường lui tới Thẩm phủ, chúng ta cũng coi như quen thuộc.”

 

“Thẩm Cẩm Đường, nàng thực sự rất xinh đẹp. Nếu cưới được nàng, ta có thể áp chế Hạ Viêm một đầu. Ha ha ha! Đến lúc đó, để xem còn ai dám cười nhạo ta!”

 

Cơ thể ta bắt đầu nóng bừng.

 

Ta lập tức hiểu đã xảy ra chuyện gì.

 

Thế nhưng, ta không nổi giận, chỉ lạnh nhạt hỏi:

 

“Ngươi dám làm liều như vậy, phải chăng nhị thẩm cũng gật đầu đồng ý? Đường muội tối nay phối hợp với ngươi, còn người của ta… bị cố tình dẫn đi?”

 

Uông nhị công tử đắc ý, mất cảnh giác, cười cợt buông lời:

 

“Một nữ nhân như ngươi, dựa vào cái gì mà nắm quyền Thẩm gia? Chỉ cần gả cho ta, di mẫu ta mới có thể chủ trì trung khuê!”

 

“Cũng đừng trách, tất cả là vì ngươi tham vọng quá lớn. Là nữ nhân, sao có thể không gả? Ai cho phép ngươi không gả?!”

 

Hắn lao về phía ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trước đây hắn không ít lần ám chỉ lòng dạ, ta đều một mực từ chối.

 

Không ngờ, cuối cùng ta vẫn đánh giá thấp sự đê tiện của lòng người.

 

Chỉ trong tích tắc, lưỡi d.a.o găm trong tay ta cắm sâu vào đùi hắn. Ta nghiêng mặt, giọng khẽ cười:

 

“Ngươi muốn chết? Vậy ta thành toàn.”

 

Ta g.i.ế.c Uông nhị công tử.

 

Một kẻ như hắn, để lại chỉ gây họa.

 

Rời khỏi họa thuyền, ta may mắn không gặp người gác.

 

Tiểu đệ tối nay cũng ra ngoài, người của ta hẳn đã được điều đi bảo hộ hắn.

 

Ta tiến thẳng vào chợ, cơn nóng rực nơi cơ thể thôi thúc ta tìm một nam phong quán để giải dược.

 

Đối với ta, việc gả hay không gả, trinh tiết hay không, thực sự chẳng mấy quan trọng.

 

Bước chân vội vã, ta bất ngờ va phải một người—chính xác hơn, là hắn nắm chặt cổ tay ta.

 

Hạ Viêm.

 

Trong mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, rồi lấp lánh niềm vui khôn tả:

 

“Thẩm Cẩm Đường… sao nàng lại ở đây?”

 

Đôi môi khô rát, đầu óc mê loạn, ta thậm chí thấy Hạ Viêm lúc này trông tuấn tú như thuở thiếu niên.

 

Nữ y bên cạnh hắn nép sát vào người, giọng mềm nhũn:

 

“Tướng quân… Thẩm đế sư hẳn có người đi cùng, chúng ta hồi phủ thôi.”

 

Lời nàng khiến Hạ Viêm giật mình buông tay.

 

Ta chẳng buồn dừng bước, tiếp tục đi về phía trước.

 

Ở kinh thành, ta đã sớm bố trí vài cơ sở ngầm.

 

Chỉ cần chạm mặt người của ta, ta sẽ được cứu ngay.

 

Thế nhưng, ngay khi ta sắp bước vào trà lâu, một cánh tay rắn chắc đã kéo ta lên một chiếc xe ngựa chạy ngang.

 

Lưỡi d.a.o trong tay ta lập tức áp sát cổ đối phương, nhưng ngay sau đó, ta bắt gặp đôi mắt đen sâu hun hút ấy—là Mặc Huyền Dạ.

 

“Ân sư, là trẫm.”

 

Ta không hiểu sao khẽ thở phào, nhưng liền đó, một cảm giác bất an ập đến.

 

Trong mắt Mặc Huyền Dạ bốc lên ngọn lửa giận dữ kinh người. Hắn khàn giọng hỏi, từng chữ nặng nề:

 

“Là ai… đã dám làm chuyện này? Trẫm muốn tru di cửu tộc hắn!”

 

Chỉ thoáng chốc, lửa giận trong mắt hắn càng bùng lên:

 

“Ân sư, người gặp chuyện lớn như vậy, không vào cung tìm trẫm… còn định tìm ai?!”

 

11

 

Ta bị Mặc Huyền Dạ giữ chặt, không cách nào thoát thân.

 

Hơi thở nam nhân nóng rực ập thẳng vào mặt, mang theo hương vị gắt gao của dục vọng.

 

Mặc Huyền Dạ vốn là kẻ có dung mạo tuyệt luân, thân hình càng khỏi phải bàn.

 

Một sợi dây trong đầu ta, căng đến cực hạn, rồi trong khoảnh khắc—đứt phựt.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Ta như một lữ khách tuyệt vọng giữa sa mạc, gấp gáp tìm nước, vô thức bám lấy hắn.

 

Không biết có phải ảo giác hay không, ta cảm giác thân thể hắn thoáng run rẩy.

 

Hắn khàn giọng quát ra ngoài xe:

 

“Tới Tư Viện!”

 

Ta gần như phát điên, bàn tay lướt loạn trên người hắn.

 

Mặc Huyền Dạ nghẹn giọng, hơi thở dồn dập, nhưng trong giọng nói vẫn vương chút oán trách:

 

“Trẫm sớm biết hôm nay nàng sẽ ra ngoài, may mà trẫm đã cho người âm thầm theo dõi. Ân sư, lần này… không thể trách trẫm, là chính nàng chủ động.”

 

Những chuyện sau đó, trí nhớ ta mơ hồ như sương khói.

 

Chỉ cảm thấy… một trận binh hoang mã loạn, kịch liệt đến mức khiến ta cả người tê dại.

 

Ta—vị “ân sư” cao cao tại thượng—lại bị chính đồ đệ của mình hung hăng chiếm đoạt.

 

Quá trình ấy… nói khó nghe, chẳng hề êm ái.