Thượng Kinh Phong Nguyệt

Chương 7



 

Thậm chí có lúc, cảnh tượng suýt chút nữa mất kiểm soát.

 

Thế nhưng khi tỉnh lại, điều đầu tiên ta cảm thấy lại là may mắn.

 

May mà… không phải người khác.

 

Suy nghĩ ấy khiến chính ta cũng chấn động. Đồng thời, ta nhận ra tình cảnh này thật sự khó xử.

 

Ngủ với hoàng đế…

Chuyện này, nói lớn có thể lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ.

 

Trong phòng, ngọn nến lay động, dư vị t.ì.n.h d.ụ.c còn chưa tan hẳn.

 

Y phục của đế vương vương vãi trên sàn, hỗn loạn không trật tự.

 

Lúc này, Mặc Huyền Dạ chống đầu nằm nghiêng, mái tóc dài như thác đổ xuống vai, thân hình rắn chắc chỉ khoác một lớp trung y mỏng, ánh mắt lười nhác nhìn ta đang luống cuống mặc lại xiêm y.

 

Hắn thong thả cất lời, giọng trầm trầm mang theo tia đùa cợt:

 

“Ân sư, nàng định đi như thế sao?”

 

Đôi chân ta khẽ run, chỉ dám liếc hắn một cái.

 

Liếc mắt một cái, liền thấy khắp người hắn đầy những vệt đỏ do tay ta để lại.

 

Sư đồ nghiệt duyên…

 

Mặc Huyền Dạ dường như tâm tình rất tốt, môi cong lên cười nhẹ:

 

“Dùng xong trẫm, nàng không định chịu trách nhiệm?”

 

“Trẫm là một kẻ chưa từng biết nữ sắc, ân sư lại đoạt đi trinh tiết của trẫm, lẽ nào định bỏ qua nhẹ nhàng thế này?”

 

“Ân sư nếu thật vô tình như vậy, nhỡ đâu trẫm mang thương tích trong lòng, phải làm sao đây?”

 

“Trẫm cũng là một nam nhân yếu đuối, trái tim dễ vỡ lắm.”

 

Ta: “… …”

 

Ta hé môi, nhưng chẳng biết phải nói gì.

 

Ánh mắt Mặc Huyền Dạ chợt trở nên sâu thẳm, mang theo vài phần nghiêm túc:

 

“Trẫm hiểu khó xử của nàng, trẫm sẽ vì nàng mà chống đỡ tất cả. Nhưng đêm nào trẫm cũng trằn trọc khó ngủ, lâu dài thế này, e không ổn. Ân sư, không biết… có thể giúp trẫm giải sầu không?”

 

“Trẫm… rất cần nàng.”

 

Hàm ý quá rõ ràng, đến nỗi ta muốn giả vờ không hiểu cũng không thể.

 

Đến nước này, tránh né chẳng còn ý nghĩa. Ta đáp:

 

“Bệ hạ, để thần về xử lý một số việc, rất nhanh sẽ cho người một câu trả lời.”

 

Mặc Huyền Dạ nở nụ cười, ánh mắt mang theo vẻ xảo trá:

 

“Ân sư cứ bận tâm sự của mình. Nếu cần một chỗ dựa, hãy lập tức báo trẫm. Trẫm… mặc cho nàng sử dụng.”

 

12

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Trở về Thẩm phủ, ta chịu đựng cơn khó chịu khắp người, lập tức triệu tập phụ thân, nhị thúc, nhị thẩm cùng đường muội đến chính sảnh.

 

Đồng thời, ta còn lệnh cho hộ viện mang t.h.i t.h.ể của Uông nhị công tử về.

 

Cứ thế ném thẳng xuống ngay trước mặt nhị thẩm.

 

Cả đám người nhị phòng tái mặt, thất sắc kinh hãi.

 

Nhị thẩm thì quỳ sụp xuống đất, nước mắt nước mũi tèm lem, giận dữ trừng mắt nhìn ta:

 

“Đây… đây rốt cuộc là chuyện gì?!”

 

Ta cười nhạt, ánh mắt như băng lạnh quét qua họ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Nhị thẩm, chân tướng thế nào, trong lòng người rõ ràng nhất. Người là ta giết, các người muốn thì cứ việc đi cáo quan.”

 

“Nhưng… ta cũng không ngại nhắc nhở nhị thẩm, luật Đại Thịnh triều có ghi rõ: nếu g.i.ế.c kẻ toan cưỡng bức trong khi tự vệ, không bị truy cứu tội danh.”

 

Nhị thẩm nghe vậy, cả người run rẩy, đổ gục xuống đất.

 

Nhị thúc chau mày, gương mặt ngờ vực, dường như thật sự không biết chuyện.

 

Ta bèn lạnh lùng kể lại hết thảy những gì đã xảy ra đêm nay.

 

Phụ thân nghe xong thì sắc mặt đại biến:

 

“Thật vậy sao?! Đệ muội à, Thẩm gia đối đãi ngươi không bạc, sao ngươi lại làm ra loại việc trời không dung, đất không tha thế này?!”

 

Nhị thúc nổi giận, chỉ tay thẳng vào mặt thê tử:

 

“Ngươi quá đáng lắm rồi! Nếu không có Cẩm Đường, e rằng Thẩm gia chúng ta đã sớm bị tống lưu đày! Cái tên Uông nhị kia vốn là đồ phế vật, hắn xứng với Cẩm Đường chỗ nào?!”

 

Nhị thẩm thấy chuyện đã bại lộ, lại biết Uông nhị công tử đã chết, liền rũ bỏ hết mặt mũi, giọng điệu chua ngoa:

 

“Giờ thì sao? Thẩm gia chúng ta đã không còn nguy hiểm nữa! Thẩm Cẩm Đường tiếng xấu lan khắp kinh thành, ai cũng mắng nàng ta vô tình vô nghĩa, ruồng bỏ Hạ tướng quân. Nữ nhi Thẩm gia mang tiếng xấu, làm sao gả vào nhà tử tế được?!”

 

“Nàng ta không gả, thì con gái ta làm sao có thể gả cao?!”

 

“Hơn nữa, một nữ nhân sao có thể quản gia đình mãi? Đại tẩu đã mất, chẳng lẽ ta—một nhị thẩm còn sống sờ sờ—vẫn phải quỳ gối trước nàng ta? Dựa vào cái gì?!”

 

*Bốp!*

 

Nhị thúc giơ tay tát thẳng vào mặt thê tử, tiếng tát vang rền trong sảnh:

 

“Câm miệng! Cẩm Đường là đế sư, ngay cả bệ hạ còn phải kính nàng ba phần, ngươi tính là cái thứ gì?!”

 

Phụ thân và nhị thúc đều là những nam nhân không có thành tựu lớn trên quan trường, nam đinh Thẩm gia đời này quả thực không ai gánh nổi đại cục.

 

Nhưng may thay, nhị thúc ít ra vẫn phân rõ phải trái.

 

Đường muội đứng một bên run rẩy, cuối cùng cũng quỳ xuống, nước mắt lã chã:

 

“Đường tỷ… muội sai rồi. Là mẫu thân… là bà ấy ép muội làm vậy.”

 

Ta khẽ nhắm mắt, hồi lâu mới lạnh giọng nói:

 

“Từ hôm nay, Thẩm gia bắt đầu phân gia. Vinh quang của đại phòng sau này… không còn liên quan đến nhị phòng.”

 

Nhị thúc tức giận, giơ tay tự tát vào má mình:

 

“Cẩm Đường, là nhị thúc có lỗi với con!”

 

Dứt lời, ông ta giận dữ quát vợ con:

 

“Hai mẹ con các ngươi, còn không mau cút vào phòng mà sám hối?!”

 

Đường muội sợ hãi vội vàng lui xuống.

 

Nhưng nhị thẩm vẫn không chịu thôi, tiếp tục tru tréo, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ta:

 

“Thẩm Cẩm Đường! Ngươi g.i.ế.c cháu ta, quả nhiên lòng dạ ác độc! Hạ tướng quân bỏ ngươi là đúng đắn! Một nữ nhân như ngươi, ai dính vào kẻ đó xui xẻo! Hạ tướng quân gặp may mới thoát được móng vuốt của ngươi, hắn phải biết ơn chuyện ngươi từ hôn mới phải!”

 

“Ha ha ha! Nhị gia, ngươi là đồ phế vật thì cứ dựa vào Thẩm Cẩm Đường đi, còn ta thì không cần! Ta không có con trai, ta chỉ trông mong gả con gái ta vào nhà quyền quý!”

 

“Con gái ta sẽ không bội bạc, cũng chẳng giỏi trò quyền thuật! Còn ngươi, Thẩm Cẩm Đường… loại nữ nhân như ngươi, cả đời này đừng hòng ai đoái hoài! Hãy chuẩn bị tinh thần cô độc tới già đi!”

 

Ta trầm mặc hồi lâu.

 

Ba năm trước, Hạ Viêm cũng từng mắng ta như vậy.

 

Phải chăng… nữ nhân nắm quyền, trong mắt người đời chính là không còn danh tiết?

 

Nhưng vì sao những bậc triều thần, khi gặp ta, ai nấy đều phải cúi đầu cung kính?

 

Bởi vì…

Cho dù trong lòng họ chất chứa oán hận, vẫn không thể không khuất phục trước một chữ—quyền.