13
Ta vừa xử lý xong chuyện gia tộc, hôm sau thiệp hỷ từ Hạ phủ đã được gửi tới.
Chỉ thoáng liếc, ta đã thấy bốn chữ “Kết thành lương duyên” viết to nổi bật.
Phụ thân sợ ta nghĩ quẩn, khẽ khuyên nhủ:
“Hài nhi, Hạ Viêm xưa nay chưa từng hiểu hết tấm lòng khổ tâm của con. Dù có thành thân, tương lai e rằng cũng nhiều va vấp.”
Ta mỉm cười, giọng bình thản:
“Phụ thân không cần nói thêm, nữ nhi chưa từng nhìn về quá khứ.”
Chân người sinh ra vốn hướng về phía trước, tự nhiên phải tiếp tục bước đi.
Khi nữ y đến cửa phủ, ta không hề bất ngờ.
Nhìn thấy chiếc ngọc bội treo trên cổ nàng ta, ta càng chẳng lấy làm lạ.
Nàng ta rõ ràng cố ý.
Đó là ngọc bội của mẫu thân ta—cũng là tín vật ta từng trao cho Hạ Viêm.
Nữ y bề ngoài tỏ vẻ cung kính, nhưng ta biết rõ, hôm nay nàng đến đây là có chuẩn bị.
Ta thẳng thắn:
“Ngươi muốn gì? Nếu ta đoán không sai, Hạ tướng quân sẽ sớm bước vào đây.”
Nữ y sững người, ánh mắt lóe lên kinh ngạc vì sự sắc bén của ta, rồi cũng không giấu giếm:
“Ngươi và ta cùng diễn một vở kịch, để xem tướng quân rốt cuộc quan tâm đến ai.”
Ta bật cười, giọng chứa đựng sự trào phúng:
“Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng… ta còn để tâm đến hắn?”
Nếu Hạ Viêm hiểu ta dù chỉ một phần nhỏ, hắn đã không nghĩ ta tệ hại đến thế.
Nữ y siết chặt khăn tay, ánh nhìn đong đầy hận ý, không còn che đậy.
Tiếng gia nhân vọng vào:
“Hạ tướng quân, xin dừng bước!”
Hạ Viêm đến nhanh thật.
Nữ y lập tức tháo ngọc bội trên cổ xuống, ném mạnh xuống đất, khiến nó vỡ vụn ngay trước mắt ta.
Nàng ta đang cố tình khích ta.
Nếu là thứ khác, ta có thể không quan tâm, nhưng mảnh ngọc này thì không.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
*Chát!*
Ta tát thẳng vào mặt nữ y, nàng ta thuận thế ngã nhào xuống đất.
Trước khi Hạ Viêm bước vào, nữ y vẫn quỳ rạp dưới sàn, ngẩng đầu nhìn ta, cười lạnh:
“Ta nhất định phải làm vậy. Bởi đêm qua, trong mộng, chàng vẫn gọi tên ngươi… và đây không phải lần đầu! Tại sao?! Ngươi đã không cần chàng nữa, dựa vào cái gì?!”
Hạ Viêm không biết đầu đuôi, nhưng hắn tận mắt thấy ta ra tay với nữ y.
Ánh mắt hắn lập tức bốc lửa giận dữ.
Hắn sải bước tới, thấy nữ y ôm bụng đầy đau đớn, liền gầm lên:
“Thẩm Cẩm Đường! Khinh Y một lòng thiện lương, đích thân đến mời ngươi uống rượu hỷ, thế mà ngươi nhẫn tâm độc ác đến mức này?! Nàng ấy còn đang mang thai!”
“Ta đúng là mù mắt mới từng yêu ngươi!”
“Thẩm Cẩm Đường, ngươi là nữ nhân tàn nhẫn nhất mà ta từng gặp! May thay… ngươi và ta… vô duyên!”
Hạ Viêm ôm lấy nữ y, giọng nói đầy dịu dàng an ủi, trái ngược hẳn sự phẫn nộ dành cho ta.
Ta nhìn đôi môi hắn.
Năm xưa, đôi môi ấy từng chỉ nói những lời ấm áp với ta.
Sau này, lại chỉ toàn lời độc địa.
Mũi ta chợt cay xè.
Nhưng không phải vì còn vương vấn…
Mà là vì cảm khái sự đổi thay của thế sự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Viêm cười lạnh:
“Thẩm Cẩm Đường, ngươi khóc cái gì? Đừng nói với ta, năm đó ngươi cũng có nỗi khó xử! Ngươi vứt bỏ, nhục nhã ta, giờ có kết cục này là đáng đời! Ngươi hại Khinh Y, còn muốn nối lại tình xưa với ta sao? Ngươi nằm mơ! Ngươi lấy gì mà nghĩ ta còn cần ngươi? Chỉ có Khinh Y—nàng ấy trong sáng, hiền lương, mới xứng đáng là một nữ tử tốt!”
Hạ Viêm đứng đó, từng câu từng chữ như d.a.o găm.
Nữ y nép chặt vào lòng hắn, ra vẻ yếu đuối.
Một tiểu nha hoàn đỡ ta đứng dậy. Ta không đáp một lời, chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười lạnh lẽo như gió mùa đông.
“Tốt lắm… cảm tạ hai người, đã giúp ta hạ quyết tâm.”
Hạ Viêm định ngăn nữ y quỳ xuống, nhưng ta cố tình để bọn họ cả đôi phải quỳ trước mặt ta.
Ta cúi người, nhặt lấy những mảnh ngọc vỡ vụn.
Hạ Viêm thoáng sững sờ, dường như mới để ý đến mảnh ngọc trên đất:
“Đây là…”
Nữ y khóc nức nở, giọng run rẩy:
“Xin lỗi… đều là lỗi của thiếp, tất cả là do thiếp.”
Hạ Viêm vẫn đứng yên, sắc mặt khó coi.
Ta đã chán ngán nhìn hắn giãy giụa giữa hai thái cực yêu và hận, giọng thản nhiên:
“Cút đi.”
14
Hệt như mở được thiên nhãn, Mặc Huyền Dạ dường như đã biết trước tất cả. Ngay khi Hạ Viêm đưa nữ y rời đi, hắn lập tức sai người truyền ta vào cung.
Tân đế tựa người vào long ỷ, cổ áo hơi mở, cố ý để lộ những vết đỏ hồng trên làn da trắng nõn nơi cổ và xương quai xanh.
“Ân sư, một ngày không gặp như cách ba thu. Đêm qua trẫm chỉ chợp mắt được một khắc, còn nàng… ngủ ngon không?”
Thấy ta im lặng, hắn đưa tay lên ngực, giọng trầm thấp đầy ám muội:
“Nơi này của trẫm… đau lắm. Còn nàng, có đau không?”
Ta: “…”
Ta khẽ thở dài:
“Bệ hạ, thần có thể vào cung, nhưng… chỉ làm hoàng hậu.”
Vừa dứt lời, Mặc Huyền Dạ như bị kích trúng, gần như bật dậy khỏi long ỷ.
Hắn sải bước đến trước mặt ta, nắm chặt lấy bờ vai:
“Hậu cung của trẫm chỉ có một người—chính là hoàng hậu!”
“Mồng chín tháng sau là ngày lành, mọi lễ nghi đại hôn đã chuẩn bị xong xuôi. Ân sư, lời đã nói ra, há có thể nuốt lại?”
Ngày mồng chín tháng sau—trùng hợp thay—cũng chính là ngày đại hôn của Hạ Viêm và nữ y.
Ta nghi ngờ đây là sự sắp đặt cố ý của hắn.
Nhưng ta không để tâm.
Ta gật đầu:
“Được… chỉ là, bệ hạ, ta và ngài vốn là sư đồ, việc này e sẽ khiến triều thần nghị luận. Bệ hạ cần chuẩn bị tâm lý.”
Một khi quyết định rồi, ta không còn sợ hãi gì nữa.
Mặc Huyền Dạ đột nhiên bế bổng ta lên khiến ta giật mình kinh hãi.
Hắn ôm ta ngồi hẳn lên long ỷ.
“Hoàng thượng! Không được! Đây… không thể!”
Nhưng bàn tay hắn đã bắt đầu tùy tiện vuốt ve.
“Là Thẩm tỷ tỷ đưa trẫm lên long ỷ, vậy long ỷ này… cũng hợp để tỷ tỷ cùng trẫm tận hưởng. Ngay tại đây, trẫm rất thích.”
So với lần trước, Mặc Huyền Dạ hôm nay càng thêm điêu luyện, khiến ta không khỏi đỏ mặt khi nghĩ đến việc ngày mai triều thần sẽ vào ngự thư phòng tấu bàn, ánh mắt họ sẽ rơi lên chiếc long ỷ này…
“Tối nay đừng về phủ, ở lại với trẫm đi. Trẫm quá cô đơn, trẫm… cũng sợ bóng tối.”
Ta vốn định rời cung, nhưng thể lực lại không cho phép.
Khi nào hắn bế ta về tẩm điện, ta hoàn toàn không hay biết.
Chỉ có một điều, ta biết rõ.