Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ

Chương 14



“Hành Hoàn mang trong lòng chấp niệm, từ đó bị nhốt trong ngày thành hôn, không bao giờ thoát ra được. Nàng ấy giỏi dệt ảo mộng, ngày qua ngày lặp lại cảnh tượng ngày thành hôn với Phong Ngô trong ảo cảnh, cố gắng dùng ý niệm thay đổi kết cục, dần dần trở nên điên loạn…”

“Sau khi nàng ta chết, ảo cảnh lưu lại, biến thành bí cảnh này. Nghe nói, nam nữ bước vào bí cảnh này, chỉ có thật lòng yêu nhau, kết thành phu thê, mới có thể rời đi.”

Không biết từ lúc nào, trời đã ngả về chiều.

Ta bị câu chuyện tình yêu bi thương của Hành Hoàn và Phong Ngô cảm động, úp mặt vào lòng Huyền Thanh khóc như mưa.

Dù là đặt mình vào vị trí của ai trong hai người bọn họ, ta đều thấy khó mà chấp nhận được.

Để chuyển hướng cảm xúc của ta, Huyền Thanh lại kể chuyện thú vị lúc ta làm mèo.

“Ngươi không thể tưởng tượng được, lúc ta từ Trấn Mộng hà trở về, Thần Diệu bọn họ nói với ta A Âm chính là Sử Vũ, vẻ mặt bọn họ đặc sắc đến mức nào. Bọn họ không thể ngờ được, Chiến thần Sử Vũ lừng lẫy, lại biến thành một con mèo nhỏ.”

“Huyền Thanh, chàng nói lão già Thiên Đế kia, có biết A Âm là Sử Vũ không?”

“Ban đầu không biết, nhưng mấy lời đồn thổi trên Thiên giới khiến hắn ta vô cùng tò mò về hai chúng ta. Thế rồi hắn lần theo manh mối, cuối cùng phát hiện ra sự thật.”

“Thiên Đế có thể làm chủ Thiên giới, đương nhiên có vài bản lĩnh.”

“Ừ. Hắn vốn không tin nàng thật sự đã chết. Hắn càng không tin, ta có thể yêu một con mèo.”

Được rồi, trên đời này, người hiểu ngươi nhất, ngoài kẻ thù của ngươi, còn có ông chủ của ngươi.

Ta hơi chán nản.

“Vậy mấy năm nay chàng cam tâm tình nguyện bị hắn sai khiến, cũng là vì chuyện này sao?”

“A Âm, ta tự nguyện, không ai ép buộc ta cả. Ta bảo Thiên Đế đừng làm phiền nàng, để nàng sống cuộc sống mà nàng muốn. Nếu hắn cần người giúp đỡ, ta sẽ đi.

Cũng chẳng có gì to lớn, chỉ là mấy năm nay Lục giới không được yên bình, nếu không thì chúng ta cũng không phải xa cách nhau nhiều như vậy. Viên thuốc mà ta cho nàng uống không phải để nàng hóa hình, dù sao nàng làm mèo con cũng rất đáng yêu. Viên thuốc đó là để thân thể của A Âm và hồn thể của nàng trở nên cường tráng hơn, để khi không có ta, nàng cũng có đủ khả năng tự bảo vệ mình.”

Hóa ra, tự do mà ta có được là do Huyền Thanh âm thầm gánh vác thay ta.

“Huyền Thanh, chàng cũng là đồ ngốc.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com