Huyền Thanh cởi áo, đuôi mắt đỏ ửng, nửa nằm nửa tựa trên giường, nắm lấy tay ta, đặt lên lồng n.g.ự.c nóng bỏng của hắn.
Nhìn thấy yết hầu hắn chuyển động, ta thấy thú vị, bĩu môi khẽ mổ một cái.
“Rồi sao nữa? Phải làm gì?”
Tim ta đập như trống, có chút luống cuống và bối rối.
“Đến lượt ta rồi.”
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, ta nằm vật xuống gối.
Huyền Thanh nâng mặt ta, cúi người xuống, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Lúc tình nồng, hắn liên tục dụ dỗ ta gọi hắn là phu quân.
Nhưng ta lại cứng đầu, chỉ chịu gọi hắn là Huyền Thanh.
Rạng sáng, ta tỉnh dậy trong vòng tay Huyền Thanh.
Nhớ lại đêm cuồng loạn khó tả, mặt ta lại nóng lên, lật người, chui đầu vào trong chăn như con chim cút.
“Nương tử.”
Huyền Thanh vòng tay qua eo ta từ phía sau, kéo ta về lại lòng mình.
“Huyền Thanh, hình như… chỉ sau một đêm, tu vi của ta tăng lên rất nhiều.”
Nằm im lặng một lúc, ta cảm nhận rõ ràng sự khác lạ của cơ thể. Toàn thân thoải mái không nói nên lời.
“Đêm qua, ta đã truyền một nửa tu vi cho nàng.”
“Chàng nói gì cơ?”
Ta giật mình ngồi bật dậy.
“Đây là sính lễ khác mà ta tặng nàng.”
“Không, Huyền Thanh, sao chàng không bàn bạc với ta?”
“Nương tử đừng vội, không sao đâu. Phu quân tu luyện thêm vài năm nữa là có thể tăng lại. Hiện tại nương tử hẳn là người lợi hại nhất Lục giới rồi, sau này muốn đánh ai thì đánh.”