Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ

Chương 16



“Huyền Thanh, sao chàng lại có tu vi cao như vậy? Thật thà nói cho ta biết, chàng bao nhiêu tuổi rồi?”

“Không thể nói. Nói ra, sợ nàng chê ta già.”

“Huyền Thanh, ta vẫn cảm thấy áy náy. Ta phải làm sao để trả lại tu vi này cho chàng đây?”

“Lại thử một lần nữa, biết đâu có thể trả lại được.”

Hắn thò tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng kéo ta vào.

Huyền Thanh là đồ lừa đảo.

Thử thêm một lần nữa, ta sắp bị hắn hành hạ đến mức toàn thân rã rời, mà tu vi vẫn không trả lại được cho hắn.

“Có lẽ là do tư thế không đúng. Thử thêm vài lần nữa, có lẽ sẽ được.” Hắn nhỏ giọng dỗ ta bên tai.

“Thử cái đầu chàng! Đồ lừa đảo!” Ta không nhịn được nữa, đạp chàng xuống giường.

“Nương tử thật là mạnh mẽ, eo của ta suýt nữa bị nàng đạp gãy.” Hắn xoa eo, nhìn ta với vẻ mặt đáng thương.

“Đáng đời chàng!”

“Được rồi, được rồi, ta đáng đời. Nương tử, chúng ta ra ngoài thôi, ta dẫn nàng đi đánh quái.”

Nghe thấy có đánh nhau, ta lập tức nhảy xuống giường.

Huyền Thanh nắm tay ta, đi ra phía cổng rào.

Cổng tự động mở ra, ta và hắn bước ra ngoài.

Quay đầu nhìn lại, tiểu viện hóa thành làn khói, biến mất.

Trước mắt là Tinh Hà cung với những cánh hoa đào bay lả tả.

“Hai người cuối cùng cũng đã trở về.” Hề Doãn thấy ta và Huyền Thanh, mừng rỡ.

“Hai người… có gì đó không ổn.”

Chưa kịp để hắn ta hiểu chuyện gì, Huyền Thanh vung tay, Ma quân được thả ra khỏi không gian pháp khí.

“Đây là… đã ra rồi sao?”

Hắn ta giật mình, rồi nổi giận.

“Huyền Thanh, ngươi dám cướp đoạt tình yêu, bản tọa g.i.ế.c ngươi!”

Ta cầm Ẩm Diễm kiếm, đ.â.m về phía Hợp Uyên. Quạt lông ngũ sắc của hắn vừa mở ra đã bị đ.â.m thủng. Sau đó, cơ thể hắn cũng bị đ.â.m xuyên qua.

“Không thể nào, khi nào ngươi lại trở nên lợi hại như vậy?”

Hắn ta quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu cười khổ.

“Huyền Thanh, không ngờ ngươi lại nỡ lòng như vậy… Ta thua rồi. Từ nay về sau, ta sẽ không dây dưa với Sử Vũ nữa, cũng sẽ không đối địch với Thiên giới nữa.”

Hắn ta khập khiễng đi được vài bước, rồi quay người lại.

“Sử Vũ, trăm năm trước, chúng ta từng gặp nhau ở phàm gian, ngươi thật sự không nhớ gì sao?”

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của ta, hắn thở dài, không nói gì nữa, bóng dáng cô đơn dần tan biến trong những cánh hoa đào bay lả tả.

“Cứ thế mà tha cho hắn đi sao?” Thần Diệu khoanh tay, bĩu môi.

“Hắn đáng tin, cứ để hắn đi.”

Huyền Thanh nắm lấy tay ta.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com