Ta cầm Ẩm Diễm kiếm, đ.â.m về phía Hợp Uyên. Quạt lông ngũ sắc của hắn vừa mở ra đã bị đ.â.m thủng. Sau đó, cơ thể hắn cũng bị đ.â.m xuyên qua.
“Không thể nào, khi nào ngươi lại trở nên lợi hại như vậy?”
Hắn ta quỳ một gối xuống đất, phun ra một ngụm máu. Một lúc sau, hắn ngẩng đầu cười khổ.
“Huyền Thanh, không ngờ ngươi lại nỡ lòng như vậy… Ta thua rồi. Từ nay về sau, ta sẽ không dây dưa với Sử Vũ nữa, cũng sẽ không đối địch với Thiên giới nữa.”
Hắn ta khập khiễng đi được vài bước, rồi quay người lại.
“Sử Vũ, trăm năm trước, chúng ta từng gặp nhau ở phàm gian, ngươi thật sự không nhớ gì sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của ta, hắn thở dài, không nói gì nữa, bóng dáng cô đơn dần tan biến trong những cánh hoa đào bay lả tả.
“Cứ thế mà tha cho hắn đi sao?” Thần Diệu khoanh tay, bĩu môi.