Ta cúi đầu hôn lên trán Huyền Thanh, một chưởng đẩy hắn ra, bay về phía trận nhãn.
"A Âm, quay lại!"
Tiếng gọi của Huyền Thanh lạc cả giọng.
Bay đến cách trận nhãn chưa đầy hai trượng, ta quay đầu nhìn Huyền Thanh, vừa định lao vào, lại phát hiện xung quanh xuất hiện một lớp kết giới lưu ly.
Ta bị giam cầm trong kết giới, không thể tiến thêm nửa bước.
Trong lòng ta dâng lên dự cảm chẳng lành.
Ta rút Ẩm Diễm kiếm ra, điên cuồng chém, nhưng vẫn không thể lay chuyển kết giới này dù chỉ một chút.
Sau đó, ta trơ mắt nhìn Huyền Thanh vượt qua ta, lao nhanh về phía trận nhãn.
Nơi hắn đi qua, lưu lại một chuỗi dấu chân máu.
"Huyền Thanh, chàng đã làm gì, mau thả ta ra! Để ta đi, để ta đi mà... Ta là Phượng Hoàng, ta có thể niết bàn trọng sinh."
Ta hai tay vỗ vào kết giới, m.á.u theo lòng bàn tay nhỏ xuống.
"A Âm, đây là pháp khí ta mất trăm năm chế tạo, nàng không thể phá vỡ được. Một nén nhang sau, nó sẽ tự động biến mất.”
"A Âm, nương tử tốt của ta, không còn thời gian nữa, nàng hãy nghe ta nói, việc này vốn do ta mà ra, lẽ ra nên do ta kết thúc.”
"A Âm, kiếp này có nàng, Thanh đã toại nguyện, không còn gì hối tiếc.”
"A Âm, tuy nàng là thần tiên lợi hại nhất, nhưng sau này đừng liều mạng như vậy nữa, ta sẽ đau lòng. Phu quân chưa bao giờ là thần tiên cần cù, ta sẽ đi nghỉ ngơi trước, lười biếng một chút. A Âm, đừng khóc, nàng cười lên mới đẹp nhất.”
"Nàng hãy sống thật tốt, chăm sóc bản thân, chờ ngày chúng ta phu thê trùng phùng."
"Phu quân, chàng quay lại!"
Ta gào thét đến khàn cả giọng.
Hắn dừng bước, hai tay nhuốm m.á.u nắm chặt bên hông, rồi nhanh chóng buông ra.
Sau đó, hắn từng bước tiến vào trận nhãn, không ngoảnh đầu lại.
Giây phút Huyền Thanh bị nuốt chửng, tim ta cũng theo đó rơi xuống, vỡ thành ngàn mảnh.
Bên tai ta ngoại trừ tiếng ù ù dữ dội, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Ta không nói nên lời, cổ họng dâng lên từng đợt tanh ngọt, hoàn toàn chìm vào bóng tối vô tận.
Lần nữa tỉnh lại, cảnh tượng đập vào mắt ta là tẩm điện của Tinh Hà Cung.
Ánh nến bập bùng, cả điện tịch liêu.
Ta mơ mơ màng màng, lại nhớ đến từng màn ở Trấn Mộng hà, tim như bị khoét rỗng, trống trải, không thể nào lấp đầy.
Thần tiên hiến tế, hồn phi phách tán.
"Vũ nhi, con tỉnh rồi."
Cách mấy trăm năm, ta cuối cùng cũng lại được gặp cha mẹ mình.
Lần kết hôn đó, ta thậm chí còn không liên lạc được với họ.