"Phụ thân, mẫu thân, hai người đến rồi. Con đã ngủ bao lâu rồi?"
"Hai tháng rồi."
"Lâu như vậy rồi. Mẫu thân, con muốn đi tìm Huyền Thanh. Người đi cùng con được không?"
Ta vội vàng xuống giường, muốn chạy ra ngoài, bị mẫu thân kéo lại.
"Mẫu thân, cầu xin người, dẫn con đi tìm hắn. Bất kể là Ma giới hay Minh giới, con đều muốn xông vào, con nhất định phải tìm được hắn..."
Ta quỳ dưới chân mẫu thân, nắm lấy tay bà, nói năng lộn xộn, trong lòng lại dâng lên hy vọng.
"Vũ nhi, con của ta thật đáng thương." Mẫu thân ngồi xổm xuống, ôm lấy ta, nước mắt tuôn rơi.
Ta úp mặt vào lòng bà, khóc đến suýt ngạt thở.
"Vũ nhi, con đừng kích động, ta sẽ giúp con tìm Huyền Thanh, con hãy bảo trọng bản thân."
Phụ thân xoa đầu ta, ôn nhu nói.
"Không, con muốn đi cùng, con không muốn chờ đợi thêm một khắc nào nữa."
"Vũ nhi, hiện tại thân thể con rất yếu, phải tĩnh dưỡng cho tốt. Con... con đã mang thai rồi."
Cái gì? Ta cẩn thận sờ lên bụng, không dám tin rằng nơi đó đang có một sinh mệnh nhỏ bé đang lớn lên.
“Vũ nhi, là thật. Phượng Hoàng vốn rất khó khăn khi mang thai. Con phải dưỡng tốt thân thể mới có thể bình an sinh con.”
Mẫu thân đỡ ta ngồi xuống giường, giơ tay lên, một bát canh thanh tịnh xuất hiện trên tay bà.
“Vũ nhi, con như vậy, mẫu thân rất đau lòng. Bát Bà Sa Túi này, hay là con uống đi. Uống rồi sẽ không đau khổ như vậy nữa.”
“Không, mẫu thân, con thà đau khổ mà nhớ, cũng không muốn mơ mơ hồ hồ mà quên.”
Ta đánh đổ bát Bà Sa Túi, mẫu thân cũng không ép buộc.
Ta không quậy phá nữa, mỗi ngày đều tĩnh dưỡng cho tốt.
Nhưng mỗi khi cúi đầu ngẩng mặt, khắp trời sao, hoa đào rơi rụng, từng ngọn cỏ, cái cây, đều là Huyền Thanh.
Bản nhạc “Tương Tư Dẫn” đó, ta rất nhanh đã đàn đến mức xuất thần nhập hóa.
Vết m.á.u trên Lưu Quang cầm cũng đã được lau sạch từ lâu. Nhưng chủ nhân của nó, người mà ta muốn đàn “Tương Tư Dẫn” cho hắn nghe, lại không còn nữa.
Ta ngày ngày nhìn bức tranh “Tinh Hà Yến” mà Chiêu Lâm vẽ ngày xưa, dường như Huyền Thanh trong tranh đang nheo đôi mắt hoa đào, ngồi dưới gốc đào gảy đàn, chưa từng rời đi.
Ta còn lén mẫu thân, một mình đến Vân Khê sơn, ngồi bên bờ Trấn Mộng hà nửa ngày.
Nước sông đã khôi phục lại sự trong vắt như xưa, như thể ngày hôm đó phong ấn chưa từng bị mở ra, Trấn Mộng hà thần chưa từng nổi giận, trận chiến hủy thiên diệt địa đó cũng chưa từng xảy ra…