Thượng Thần Độc Sủng Mèo Nhỏ

Chương 20



Huyền Thanh, hắn có phải lại lừa ta không? Hắn nói, phu thê chúng ta sẽ có ngày trùng phùng.

Nhưng hắn rốt cuộc đang ở đâu?

Ta nhìn dòng sông, chỉ cảm nhận được gió nhẹ lướt qua mặt.

Không ai có thể cho ta câu trả lời.

Ta bắt đầu nghi ngờ ý nghĩa trường sinh của thần tiên.

Ngàn năm qua, chưa bao giờ có ngày tháng nào dài đằng đẵng và khó khăn như hiện tại.

Ta cũng cuối cùng đã hiểu được chấp niệm của Hành Hoàn Thượng thần.

Nếu ta cũng biết dệt mộng, có lẽ cũng sẽ giống như bà ấy, cả đời sống trong ảo mộng.

Bởi vì giấc mơ không tỉnh, người đó, vẫn luôn còn đó.

Chương 14

Vài tháng sau, ta sinh hạ một cặp long phượng thai.

Con trai tên là Tư Duật, tính cách ôn hòa, lắm mưu mẹo, giống Huyền Thanh.

Con gái tên là Niệm Niệm, hoạt bát, thích đánh nhau, giống ta.

Ta dẫn hai đứa nhỏ, đi khắp Lục giới, nhưng vẫn không tìm được một hồn một phách của Huyền Thanh.

“Mẫu thân, phụ thân là thần tiên như thế nào?” Đây là câu hỏi Niệm Niệm thích hỏi nhất.

“Phụ thân là khí tu lợi hại nhất Thiên giới, là cầm sư lợi hại nhất, là Thượng thần lợi hại nhất.” Tư Duật nói.

Tuy chưa từng gặp Huyền Thanh, nhưng trong mắt Tư Duật, phụ thân của nó là người toàn năng.

“Ca ca nói sai rồi, hiện tại Thượng thần lợi hại nhất rõ ràng là mẫu thân.”

“Niệm Niệm, ca ca nói đúng. Phụ thân của các con, là thần tiên lợi hại nhất, cũng ôn nhu nhất trên đời này.”

Tuấn tú lịch lãm, ôn nhu như ngọc.

Dù hắn biết Phượng Hoàng có thể niết bàn trọng sinh, vẫn không chút do dự dùng mạng mình bảo vệ ta, không muốn để ta gánh chịu nỗi đau khổ của niết bàn và nguy cơ thất bại.

“Mẫu thân, sau này con cũng muốn trở thành thần tiên lợi hại, bảo vệ mẫu thân thật tốt.”

“Con cũng muốn!”

Hai đứa nhỏ sinh ra đã rất lợi hại, cũng rất hiểu chuyện. Chúng chăm chỉ tu luyện, không hề lười biếng.

Trên đường tìm kiếm Huyền Thanh, ba mẹ con chúng ta cũng làm rất nhiều việc trừ yêu diệt ma.

Vì năm đó thả Bạch Họa, dẫn đến đại kiếp Trấn Mộng hà, Thiên Đế áy náy trong lòng, không còn đưa ra bất kỳ yêu cầu nào với ta nữa.

Ta lại mang theo tư tâm, hy vọng làm nhiều việc thiện, cầu xin trời cao thương xót, trả Huyền Thanh lại cho ta.

Cứ như vậy trôi qua hai trăm năm.

Hai trăm năm qua, Hợp Uyên từng đến bờ Trấn Mộng hà tìm ta. Hắn giữ đúng lời hứa, sau lần chia tay ở Tinh Hà cung đó, đã quản thúc Ma tộc không gây chiến với Thiên giới nữa.

“Sử Vũ, hay là nàng gả cho ta đi, ta không ngại làm cha dượng.” Hắn vẫn mang bộ dạng đáng ghét đó.

“Ta ngại. Hợp Uyên, lại thêm một hai trăm năm nữa, ngươi vẫn nhàn rỗi như vậy.”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com